Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Lúc bà ra đi chỉ có mình Thiều Khanh ở bên cạnh, đứa cháu bà yêu quý nhất không có mặt, đứa cháu ngoại mà bà lo lắng nhất cũng không có mặt, cho nên bà ra đi cũng không được yên lòng.

Thiều Khanh không dám nhắc đến điều này, chỉ sợ họ biết được lại càng tự trách hơn.

Lúc Tân Nhạc đến nơi đã là sẩm tối, người lớn vì lý do sức khỏe đều về nhà cả, di thể của Kiều Tuệ Hòa tạm thời được đặt ở nhà xác, chờ sau đó sẽ chuyển đến nơi hỏa táng.

Tân Nhạc về đến bệnh viện, đồng nghiệp còn thấy tò mò hỏi, “Bác sĩ Tân, không phải cô đang nghỉ phép à?”

Tân Nhạc không kịp trả lời câu hỏi của đồng nghiệp, mở miệng nói: “Chuyện của Viện trưởng Kiều thế nào rồi?”

Đồng nghiệp nghe cô hỏi vậy liền thở dài, “Đừng nói nữa, hôm qua vẫn còn bình thường, sáng hôm qua Sở tổng còn đến thăm, kết quả trưa hôm nay đã mất rồi. không cứu được. Này, bác sĩ Tân, cô đi đâu đấy?”

Tân Nhạc nghe đến câu không cứu được đã chạy đi.

Tâm trạng của Sở Ninh Dực không tốt, Thủy An Lạc vẫn ở bên cạnh anh. Tiểu Bảo Bối trông hai em, đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.

Lúc Tân Nhạc đến phòng bệnh thì không thấy Mặc Lộ Túc đâu, nhưng lại gặp được Thủy An Lạc.

Tân Nhạc nhìn năm người nhà bọn họ ngồi trên bậc thang, bầu không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông.

Thủy An Lạc quay lại nhìn Tân Nhạc, vội vàng đứng dậy, “Sao bà lại tới đây?”


“Mặc Lộ Túc đâu? Chuyện của viện trưởng Kiều tôi...”

“Anh ấy đang ở trong nhà xác, vào trong đó lâu lắm rồi, ai gọi cũng không ra.” Thủy An Lạc thở dài nói, trong lòng cũng bức bối vô cùng.

Tân Nhạc khựng lại, nói mấy câu với Thủy An Lạc rồi đi về phía nhà xác.

Thủy An Lạc quay lại ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực. Anh ôm Bánh Bao Đậu trong lòng, Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối ngồi hai bên.

Thủy An Lạc thở dài, Sở Ninh Dực tự trách, cô làm sao mới có thể khiến anh nhẹ nhõm bớt đây?

Sở Ninh Dực vốn đang thắng rất đẹp, nhưng chuyện của bà nội lại khiến anh thua một ván lớn nhất.

Vì thắng, anh đã thua lần cuối cùng được gặp bà.

Thủy An Lạc đặt lên vai Sở Ninh Dực, “Ninh Dực, hậu sự của bà còn cần anh lo liệu, hơn nữa chuyện của bà cũng là ngoài ý muốn.”

Sở Ninh Dực vươn một tay nhẹ nhàng phủ lên tay Thủy An Lạc, “Anh biết.”

Chỉ là nhất thời anh vẫn chưa thể chấp nhận được.


Tân Nhạc bước đến trước cửa nhà xác. Thiều Khanh vẫn đang trông chừng ở đó, trước khi về mẹ anh đã dặn dò phải để ý Mặc Lộ Túc.

Thiều Khanh nhìn thấy Tân Nhạc thì sửng sốt một lúc mới nhớ ra cô là ai.

“Tân Nhạc?”

Cô khẽ gật đầu.

Thiều Khanh nhìn vào bên trong một cái, thấp giọng nói, “Cô Tân, qua đây nói chuyện được chứ?”

Tân Nhạc nhìn lướt vào bên trong, lúc này Mặc Lộ Túc đang quỳ trước di thể của Kiều Tuệ Hòa. Tân Nhạc chỉ nhìn thấy bóng lưng anh, nhưng chỉ bóng lưng đó thôi đã đủ khiến cô đau lòng rồi.

Tân Nhạc thu hồi lại cảm xúc của mình, sau đó khẽ gật đầu với Thiều Khanh, xoay người đi theo anh.

Thiều Khanh dẫn Tân Nhạc qua đình nghỉ mát. Bởi vì trời quá lạnh nên cũng không có mấy người ra ngoài tản bộ, hơn nữa sắc trời đã tối, xung quanh đều đã lên đèn.

Thiều Khanh ngồi xuống băng ghế, ra hiệu cho cô ngồi xuống cùng mình.

“Chắc cô không biết tôi.” Thiều Khanh nói thẳng.

Tân Nhạc nhìn người đàn ông đối diện. Cô đã từng gặp người này trước đây, có điều không biết thân phận của anh ta.

Mà vẻ ngoài của người đàn ông này có vài phần tương tự với Sở Ninh Dực và Mặc Lộ Túc, hẳn là người thân của họ.

Tân Nhạc khẽ gật đầu, cô quả thực không biết người đàn ông này là ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui