Tân Nhạc siết chặt tay, vẫn không hề nói gì.
Thủy An Lạc ngồi bên cạnh cô, cũng im lặng, chỉ ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Trời rất xanh, xanh đến chói mắt.
“Tôi nghe anh Sở nói, Mặc Lộ Túc chưa bao giờ ăn Tết, bởi vì Mặc Doãn không làm vậy. Ông ấy từng nói, Tết không đoàn viên thì không phải là Tết. Anh ấy không ăn Tết, không ăn sủi cảo, thậm chí còn hận những dịp lễ Tết thế này, bởi vì mỗi lần Tết đến đều nhắc nhở anh ấy một chuyện đó chính là gia đình của anh ấy không bao giờ hoàn chỉnh. Nói cho cùng, đàn anh thành ra như bây giờ đều là do Mặc Doãn gây ra hết.” Thủy An Lạc cúi đầu cười nhạo.
Tân Nhạc hít sâu, không khí lạnh lẽo tràn vào trong cơ thể, khiến cho cô không kìm được run lên.
Cô quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Vậy là từ đầu đến cuối tôi vẫn không phải là người có thể khiến anh ấy giải thoát. Nếu đã vậy, không phải tôi càng nên buông tay hơn hay sao?”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc ngẩng đầu, nhìn trời xanh trợn trừng mắt.
Hai người này kẻ tám lạng người nửa cân, đều không hiểu tiếng người cả à?
Ý của cô rõ ràng muốn nói là, đàn anh cũng chỉ vì biết rằng mình thích bà, cho nên mới trốn tránh bà, bởi vì anh ấy sợ tình yêu, sợ không thể chết yên bình.
Sao cô nàng lại lại nghe thành cần cô ấy phải buông tay chứ?
Đàn gảy tai trâu!
Thủy An Lạc đứng dậy, hít sâu đi vài vòng, cô sắp bị hai kẻ này làm cho tức chết rồi.
“Hai người đúng là trời sinh một cặp.” Thủy An Lạc cười nhạt.
Ông tám lạng bà nửa cân, cộng lại thành hai kẻ ngốc.
Tân Nhạc nhíu mày: “Đừng có lòng vòng mắng tôi.”
“Nào có lòng vòng, tôi mắng bà đấy, còn học sinh giỏi gì chứ, đứa nào EQ cũng thấp tè. Không nói nữa, bị bà làm cho tức chết rồi, tôi đi tìm anh Sở nhà tôi còn hơn.” Thủy An Lạc thở phì phì nói rồi quay người bỏ đi.
“Đồ mù đường có EQ cao, đi ngược rồi, bên này.” Tân Nhạc nói, đứng dậy bước đi trước.
Thủy An Lạc: “...”
Má nó chứ~
Trên đường về, hai người đều không nói gì. Về đến nhà, Bánh Bao Đậu đang ngồi ăn hoa quả mà mẹ Tân Nhạc đã rửa sạch cho.
Tân Nhạc kéo Thủy An Lạc vào phòng ngủ, sau đó lấy điện thoại chuyển cho Thủy An Lạc 3333 ngàn, “Trả lại cho Mặc Lộ Túc giúp tôi.”
Thủy An Lạc cúi đầu liếc một cái, lại ngẩng đầu nhìn Tân Nhạc, “Cứ nói anh ấy làm tổn thương người khác, bà còn tổn thương người ta hơn đấy, muốn trả tự bà đi mà trả, đừng tìm tôi.” Thủy An Lạc hoàn lại tiền, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tân Nhạc nhìn khoản tiền đã được chuyển lại trên đi động, cô biết gây tổn thương cho người khác sao?
Rõ ràng không nên có bất cứ sự liên quan nào nữa, không phải sao?
Thủy An Lạc đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, anh không hề nhìn cô, chỉ cầm lấy tay cô đặt trên đùi mình, tiếp tục nói chuyện với ba của Tân Nhạc.
“Cái gọi là kinh tế chưa bao giờ có thể giải thích bằng hai từ bão hòa, chỉ xem phải phát triển theo hướng nào mà thôi.” Sở Ninh Dực nói.
Ba của Tân Nhạc gật đầu, “Đúng vậy, hiện giờ không ít xí nghiệp nhỏ không nỗ lực đổi mới, lại đẩy trách nhiệm áp đặt lên thị trường kinh tế đình trệ.”
Thủy An Lạc nghe bọn họ nói chuyện, dường như lúc này cô đã hiểu bình thường Sở Ninh Dực dùng ánh mắt “Đàn gảy tai trâu” nhìn mình là có ý tứ gì rồi.
Cảm giác đó, thực sự là thốn vô cùng.
Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc không ở lại ăn trưa vì hai người còn một số chuyện phải làm.
Bánh Bao Đậu rất luyến tiếc vì không được ăn cơm do bà nấu.
Thủy An Lạc: “...”
Sao cô lại muốn giết quách đứa con gái này đi thế nhỉ.
Đến khi họ xuống lầu, Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi: “Anh có việc gì à?”
“Về thành phố A thôi, bà nội xảy ra chuyện rồi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc khựng lại một lúc, khi ra khỏi thang máy mới bước nhanh dần, “Xảy ra chuyện gì, trước đó không phải vẫn...”
“Thiều Khanh vừa gửi tin nhắn cho anh, bà vừa bị vào đến phòng cấp cứu, bác sĩ báo tin nguy kịch rồi.” Sở Ninh Dực nói, tay lại siết chặt lấy vô lăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...