Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Mẹ Tân lấy thẻ hội viên giao cho nhân viên thu ngân. Cô bé đó khóc không ra nước mắt mà quẹt thẻ giảm giá: “Xin chào bác, thẻ hội viên còn 85%, tổng cộng là 2833.”
Tân Nhạc nhướng mi nhìn vẻ mặt của nhân viên thu ngân, chẳng phải chỉ giảm có năm trăm đồng thôi sao? Dù gì thì cũng đâu có trừ vào tiền lương của cô ấy đâu, vẻ mặt khóc không ra nước mắt kia là sao?
Mẹ Tân rút thẻ ngân hàng ra. Ba Tân ở bên ngoài tiếp tục cùng Tân Nhạc phân chia xách túi. Ông còn đang rầu rĩ nghĩ xem phải mang về nhà kiểu gì.
Nhân viên thu ngân cúi đầu cà thẻ, thế nhưng ngay lập tức ngẩng đầu lên rồi nói: “Bác gái! Cháu vừa mới kiểm tra thì thấy bác là người thanh toán thứ 1314 ở trung tâm thương mại ngày hôm nay! Hoạt động của bọn cháu hôm này một đời năm trăm hai mươi! Bác xem!” Nhân viên thu ngân chỉ vào tấm quảng cáo của trung tâm thương mại rồi cười đến ngọt ngào: “Bác thật sự may mắn quá, hôm nay chúng cháu miễn phí cho khách hàng thứ năm trăm hai mươi và khách hàng thứ một ngàn ba trăm mười bốn!” Đôi mắt của nhân viên thu ngân sáng lấp lánh, chính cô cũng phải khâm phục trí thông minh của mình, trời mới biết khách hàng số năm trăm hai mươi là ai, đằng nào thì cũng qua lâu rồi, sẽ không ai nghi ngờ cả.
“Miễn phí á? Thật vậy sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, bác xem, hoạt động của chúng cháu còn được quảng cáo kia kìa, có lẽ là chữ miễn phí quá bé cho nên nhìn không rõ lắm! Bộ phận tuyên truyền chẳng biết làm ăn gì cả, bác gái, hôm nay bác được miễn phí đó!”
Mua đồ không phải trả tiền thì có ai mà không thích, hơn nữa hoạt động còn đang treo quảng cáo kia kìa, cho nên mẹ Tân tất nhiên là không nghi ngờ gì mà cười híp mắt rời khỏi quầy thanh toán dưới ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.
Nhân viên thu ngân vỗ vỗ lồng ngực của mình, nếu là làm hỏng nhiệm vụ quản lý đã giao thì cô toi đời rồi, may mà cô thông minh.
Ba Tân cầm đa số túi, Tân Nhạc xách năm sáu túi, cánh tay mẹ Tân không được tốt lắm cho nên chỉ xách hai cái túi nhẹ.
Tân Nhạc quay đầu nhìn nhân viên thu ngân hết vỗ vỗ ngực rồi lại cười híp mắt kia, thật kỳ lạ.
Tân Nhạc lại ngẩng đầu nhìn tấm quảng cáo, trên đó quả thật có viết hoạt động khuyến mãi đang diễn ra nhưng là tặng sô-cô-la gì gì đó chứ không có viết chuyện được miễn phí này.
“Nhìn cái gì thế hả? Mau đi nhanh đi, mẹ đã bảo ba con lái xe qua đây rồi mà ba con cứ không chịu cơ, bây giờ nhiều đồ thế này thì xách về làm sao được?” Mẹ Tân bắt đầu lầm bà lầm bầm.
Cách đó không xa, vợ chồng Sở Thủy được em họ của mình gọi tới đều tận mắt nhìn thấy hết thảy. Thủy An Lạc sờ sờ cằm của mình: “Không ngờ đàn anh cũng làm mấy chuyện lấy việc công làm việc tư thế này ha?”
“Cô bé kia không tệ, phản ứng rất nhanh.” Sở Ninh Dực nói.
“Hừ, Sở tổng đang nhìn cái gì thể hả?” Thủy An Lạc quay phắt lại rồi trợn mắt nhìn Sở Ninh Dực. Cô đang nói chuyện về đàn anh mà người đàn ông này dám đế ý đến cô bé nhân viên thu ngân kia.
Sở Ninh Dực duỗi tay ôm lấy khuôn mặt của Thủy An Lạc rồi kéo cô ôm vào lòng: “Hôm nay cô bé kia giúp trung tâm thương mại này giảm bớt không ít thiệt hại! Người quản lý kia chỉ nói đơn hàng giá 3333 là được miễn phí, nếu thực sự làm thế thì không ít người thanh toán sau sẽ giảm bớt hàng hóa để hóa đơn vừa đúng con số đó! Thế nhưng một câu 1314 của cô bé ấy đã giải quyết xong rồi, đằng nào cũng không ai để ý họ là khách hàng thanh toán số bao nhiêu!”
Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Sau đó thì sao, anh coi trọng người ta?”
“Đúng là có ý định này!” Sở Ninh Dực thẳng thắn trả lời.
“Sở Ninh Dực!!!” Thủy An Lạc hét lên.
Sở Ninh Dực dứt khoát cúi đầu hôn lên môi của cô, không cho cô nói tiếp: “Trung tâm thương mại sắp khai trương rồi, gần đây anh đang tìm người, thấy nhân tài rồi thì đâu thể bỏ qua có đúng không nào?” Thanh âm của Sở Ninh Dực rất nhỏ, dường như chỉ có Thủy An Lạc mới có thể nghe được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...