Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc không biết mình đã ngủ như thế nào, thế nhưng cô biết được mình tỉnh lại vì bị con gái mình đè lên người.

Thủy An Lạc nhìn thân thể mũm mĩm đang phi như điên vào người mình thì hận không thể đạp bay bé con ra mà trợn mắt nhìn lên trần nhà, cô chỉ muốn ngủ một giấc thôi mà.

Trời mới biết tôi qua cô đã phải trải qua cái gì, ký ức cuối cùng của cô dừng lại ở lúc hai rưỡi sáng, sau đó...

Thứ có thể cử động duy nhất là cái đầu của Thủy An Lạc nghiêng một chút để nhìn di động của mình đang đặt lên bàn, cố gắng cầm lên thì thấy bây giờ mới có bảy giờ.

“Đi ra ngoài tìm ba của con đi, mẹ mệt lắm phải ngủ tiếp đây.” Thủy An Lạc ôm gối đầu không muốn dậy.

“Mẹ mau dậy đi! Chú cũng tới rồi!” Bánh Bao Đậu nắm lấy cái chăn của Thủy An Lạc, tay nhỏ bị gạt đi khiến cái mông đập xuống giường nhưng nhóc vẫn cố chấp kéo chăn của mẹ mình.

“Chú?” Thủy An Lạc sửng sốt một chút rồi híp mắt nhìn con gái: “Chú nào cơ?”


“Là chú họ của con đó! Mẹ làm sao vậy?” Bánh Bao Đậu dựa vào người Thủy An Lạc, hai cánh tay tròn lẳn còn vòng qua ôm lấy cổ của mẹ mình.

Thủy An Lạc chật vật ngồi dậy rồi ôm lấy Bánh Bao Đậu, không để bé con lăn xuống dưới giường. Nếu không chỉ sợ rằng Sở Ninh Dực sẽ vì cô con gái bảo bối này mà trừng trị cô mất. Thủy An Lạc thật sự muốn đạp con gái xuống, không chút do dự nào mà cứ thế đạp thẳng chân.

Nhưng mà nếu gọi là chú họ thì người tới hẳn là Mặc Lộ Túc.

Mới sáng sớm thế này mà anh đã tới đây làm gì?

“Chú con tới một mình à?” Thủy An Lạc cố lấy lại chút tinh thần hỏi.

Bánh Bao Đậu hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của mình. Bé nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Còn có một ông nữa! Ba nói phải gọi là ông trẻ, nhưng đã ông rồi tại sao lại còn gọi là trẻ nữa hả mẹ?”

Bánh Bao Đậu tỏ ý bé không hiểu.

Thủy An Lạc: “...”

“Bởi vì đó là chồng của cô của ba con. Cô của ba là em gái của ông nội, cho nên mới gọi là ông trẻ và bà trẻ đấy. Cũng giống như kiểu chồng của cô Trần con sau này vậy.”

“Nhưng mà có lần bác có nói, bác là chồng của cô Trần mà!” Giọng Bánh Bao Đậu giòn tan.


Động tác rời giường của Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút. Cô quay lại nhìn dáng vẻ đương nhiên của Bánh Bao Đậu liền nghĩ có vẻ như con bé đã nghe được chuyện gì đó rồi.

“Ai nói, ai nói với con bác của con là chồng của cô Trần?”

Bánh Bao Đậu hơi cúi cái đầu nhỏ của mình xuống: “Có lần bà nội đưa con với anh trai đi đến trung tâm thương mại thì có gặp bác với cô, bác nói như vậy đấy, anh trai cũng biết.”

“Nói với bà nội của con sao?” Thủy An Lạc ngồi xuống giường rồi nắm lấy vai của Bánh Bao Đậu.

Bánh Bao Đậu nghiêm túc gật đầu.

Thủy An Lạc sờ sờ đầu của mình. Cô cảm thấy đại não của mình có hơi đau, ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà cô không biết hay không?

“Tỉnh lại đi! Anh đã gọi tôm hùm mà em thích ăn rồi đấy.” Sở Ninh Dực dựa vào cửa nhìn ai đó vẫn đang ngẩn người liền cười, nói.

Thủy An Lạc cảm thấy lúc này cô hoàn toàn không cười nổi, ngay cả nhếch mép một cái cũng không nổi.


Bánh Bao Đậu leo xuống giường rồi vừa hô tôm hùm vừa lao ra ngoài.

Sở Ninh Dực sải bước đi tới rồi ngồi xuống xường, hôn lên môi Thủy An Lạc, nói: “Làm sao thế?”

Thủy An Lạc lấy lại tinh thần rồi lắc đầu, chẳng qua cô chỉ cảm thấy một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng ùn ùn kéo đến.

“Sao chú anh lại tới đây?” Thủy An Lạc hỏi.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu của cô một cái: “Đột nhiên xuất hiện một người đã từng là con dâu của mình thì ông ấy có thể không tới sao? Đứng lên rửa mặt, ngẩn ra thêm lát nữa là tôm hùm sẽ bị ăn hết sạch đó.”

Thủy An Lạc gào lên một tiếng, cắn Sở Ninh Dực một cái rồi mới đứng dậy đi vào nhà tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui