Ba Tân Nhạc cười ha hả, xua xua tay, “Không dám so, sao mà bằng được.”
Thủy An Lạc dựa vào bả vai Sở Ninh Dực, tiện thể lại nhìn đồng hồ. Lúc này cũng chỉ mới bốn rưỡi chiều, hơn nữa bàn cờ này trong vòng nửa tiếng chưa chắc đã đánh xong được, cô liền đứng dậy, “Dì à, để cháu giúp dì nấu cơm.”
“Đừng chạm vào nước lạnh, không mấy hôm nữa lại ốm bây giờ.” Sở Ninh Dực dặn.
“Biết rồi, biết rồi mà.” Thủy An Lạc vừa cười tủm tỉm đáp lại anh vừa kéo Tân Nhạc vào bếp.
Tân Nhạc lạnh lùng liếc nhìn cô, “Show ân ái không thể nhìn thời gian địa điểm chút được à?”
“Show rồi sao?” Thủy An Lạc chớp mắt, nói nghe rất vô tội.
Tân Nhạc: “...”
Muốn đập chết cậu ta ghê, muốn đập chết tươi luôn ấy.
Bữa cơm này phải tới hơn sáu giờ mới chính thức nấu xong xuôi. Mẹ Tân nấu luôn một mâm đầy đủ hương vị, chẳng trách Tân Nhạc lại nấu cơm ngon như vậy.
Nhưng ván cờ kia vẫn bất phân thắng bại, Sở Ninh Dực sắp xuống cờ, có lẽ sau nước cờ này anh thắng rồi.
Thủy An Lạc đi ra gọi hai người ăn cơm tôi. Sở Ninh Dực đặt quân cờ trong tay xuống khẽ cười nói: “Chú, hôm nay chúng ta dừng lại ở đây nhé, dù sao thì cháu cũng không thể xuống được nước cờ cuối cùng được.”
Thủy An Lạc ngẩn ra không biết hai người họ đang nói cái gì.
Ba Tân Nhạc đang định đứng dậy lại khựng lại nhìn Sở Ninh Dực.
Lúc này Sở Ninh Dực không nhìn ông, mà đang nắm thử tay Thủy An Lạc, thấy tay cô nóng mới yên tâm nhìn ba Tân Nhạc, “Kỹ thuật chơi cờ của chú trên cháu rồi.”
Lúc này ba Tân Nhạc mới phản ứng lại được, Sở Ninh Dực đang muốn nói với ông rằng, ván cờ này anh dừng lại ở đây, chỉ cần một bước thôi là thắng, nhưng bước đi này anh không thể đi được, người phải đi là em họ của anh, cũng là chồng trước của con gái ông ấy.
Ba Tân Nhạc cảm thấy phải nhìn lại chàng trai trẻ trước mặt mình. Ông biết con người Sở Ninh Dực, bởi vì trên thương trường không có ai có thể sánh được với anh cả.
Người đàn ông này thật khủng bố làm sao.
Thủy An Lạc nghe hoàn toàn chẳng hiểu gì. Cô tỏ ý giờ IQ của mình đang login rồi mà nghe cũng không hiểu, nên chỉ qua đây gọi hai người đi ăn cơm thôi.
Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau ngoan ngoãn ngồi trong lòng ba mẹ, tay cầm thìa tự đút những gì ba mẹ gắp cho, không quấy cũng không phá trong bữa cơm.
Mẹ Tân Nhạc trông thấy cảnh này mà đỏ hai vành mắt, “Cháu nội cô Nhạc Nhạc cũng sắp năm tuổi rồi, ăn cơm vẫn đòi xúc đấy. Hai đứa nhỏ này nhà các cháu thật biết nghe lời.”
Bánh Bao Đậu ngẩng lên khỏi bát cơm của mình, chớp cặp mắt to tròn nhìn mẹ Tân Nhạc, “Mẹ con nói, nếu không ăn uống đàng hoàng thì buổi chiều đói chính là việc của con, Nhất Nhất không muốn bị đói bụng đâu.”
Mẹ Tân Nhạc nghe thấy vậy liền gắp thêm thịt cho Bánh Bao Đậu, càng ngày càng thấy yêu thích bé con này, “Đúng là đứa trẻ ngoan.”
Bánh Bao Đậu cười tít mắt nói cảm ơn, sau đó há to miệng ăn thức ăn mà mẹ Tân vừa gắp cho.
Có lẽ vì là thói quen nên Tân Nhạc nhạy bén nhận ra được một việc, vì để tỏ ý lịch sự nên hầu như món nào Sở Ninh Dực cũng đã gắp ăn, chỉ duy nhất trừ khoai tây, khoai tây, khoai tây!
Đệch, đây là gen di truyền của cái nhà này đấy à?
Tân Nhạc gắp cho Bánh Bao Rau một miếng khoai tây trong món khoai tây hầm hò, lai bị Thủy An Lạc chặn lại giữa không trung sau đó bỏ vào bát mình.
“Bà làm gì thế? Không biết tự gắp à?” Tân Nhạc nói.
“À chuyện là mấy người nhà này không ăn khoai tây, kêu là trông nó xấu.” Thủy An Lạc không hề cảm thấy xấu hổ, nói rất thản nhiên.
Tân Nhạc: “...”
Quả nhiên, cả một gia đình biến thái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...