Bà Thương mặt mũi trắng bệch, nhìn mấy người đàn ông xuất hiện trước mặt mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Mặc Lộ Túc ngắt điện thoại, Tân Nhạc nắm chặt hai tay, nhìn anh, “Chuyện này liên quan gì tới Thương Huy chứ?”
Câu hỏi của Tân Nhạc chọc giận Mặc Lộ Túc, anh cất điện thoại, kéo tay Tân Nhạc đi thẳng.
“Này, đàn anh, anh bình tĩnh một chút đã.” Thủy An Lạc ở phía sau nói một câu đầy ý tứ, tốt nhất là anh đừng bình tĩnh, cứ ăn sạch người ta luôn đi, chuyện sau này chẳng phải dễ hơn nhiều rồi sao?
Lúc này ba Thương Huy loạng choạng bước ra, nhìn thấy vợ mình, vội vàng nắm lấy cánh tay bà ta, “Sao thế này, giám đốc Lưu nói với tôi chúng ta bị đuổi việc rồi?”
Bà Thương mặt mũi trắng bệch, ngẩng đầu, chỉ tay vào Sở Ninh Dực, dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại với những gì đang xảy ra.
Lúc này ba mẹ Tân Nhạc và Tân Dương cũng bước ra.
Bánh Bao Đậu chạy tới bên cạnh ba mình, vươn đôi tay nhỏ, cười híp mắt đòi ba mình bế.
Sở Ninh cúi người bế con gái yêu lên, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Ba Thương quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, trong đầu dường như có sự tồn tại của người này.
“Lần sau còn không biết giữ mồm giữ miệng thì phải nhìn xem bản thân mình có tư cách ấy hay không đã.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói vậy, ôm con gái đi thẳng.
Thủy An Lạc bế con trai đang ôm đùi mình lên, sau đó xoay người đuổi theo anh, “Anh Sở, ờ ờm, chuyện ban nãy, em có thể giải thích.”
“Giải thích vấn đề bị người ta mắng không ra gì hay là vấn đề không biết cách phản bác?” Sở Ninh Dực cười giễu.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi anh đẹp trai anh nói gì cũng đúng, cô thực sự không có cách nào phản bác lời bà ta được, nếu cô phản bác, vậy thì cô chính là cái thá gì rồi.
Lẽ nào cô là đồ vật chắc?
“Anh Sở, anh Sở.” Lớp trưởng lê tấm thân mập mạp đuổi theo.
Ba người nhà họ Tân đứng cách đó không xa, nhìn về phía hai người mặt mũi trắng bệch kia, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không phải chỉ đi vệ sinh chút thôi sao?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Con gái họ đâu?
Thương Huy đâu?
Người đàn ông mới tới đây là ai vậy?
Đẹp trai quá!
Mẹ Tân Nhạc nhìn ba Tân Nhạc, dường như đang muốn hỏi: Làm sao đây?
Ba Tân Nhạc là một người tốt, ông nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Hay là qua đó hỏi xem sao?”
Tân Dương kéo ba mình lại, nói thẳng thừng, “Ba, ba chưa nhận ra hả, nếu như chị con có gì đó với Thương Huy thật, có đến mức gọi cả bạn cùng phòng của chị ấy tới không? Con đoán tất cả là do chị con sắp xếp, ba mẹ qua đó cũng bị mắng thôi, đừng qua đó nữa, đi thôi.”
“Thằng bé này nói năng kiểu gì thế?” Mẹ Tân Nhạc nói xong, ngẫm nghĩ, vẫn cứ đi tới, mở lời hỏi, “Bà Thương, hai người...”
“Cút đi, Tân Nhạc nhà các người không phải thứ gì tốt đẹp, các người hại chúng tôi đủ thảm rồi.” Bà Thương như phát điên lên.
Mẹ Tân Nhạc không vui. Ban nãy đã thấy thái độ của bà ta không tốt, bà chưa thèm nói gì, bây giờ còn dám mắng con gái bà không phải thứ gì tốt đẹp?
Mẹ Tân Nhạc nhìn Bà Thương từ trên xuống dưới, “Bà Thương, với tư cách cũng là một bậc cha chú, tôi nhắc nhở bà, đừng có động tí là nói các con các cháu thế nọ thế kia, người lớn phải ra dáng người lớn, nhà các người như vậy, còn tưởng rằng chúng tôi thực sự coi trọng các người lắm chắc?” Mẹ Tân Nhạc hừ lạnh, ưỡn lưng đi thẳng,
Trông con trai cũng ổn lắm mà, vậy mà mẹ cậu ta lại kiểu quái gì đây?
Mẹ Tân Nhạc nghĩ, cũng may chưa định đoạt chuyện gì, nếu không khác nào đẩy con gái mình vào biển lửa?
Hành lang yên tĩnh rồi, nhưng cũng không hẳn đã yên tĩnh.
Bởi vì người qua lại ít đi rồi, nhưng tiếng hét phát điên của Bà Thương càng chói tai hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...