Thương Huy nhíu mày, nhìn Tân Nhạc như nhìn quái vật.
“Tôi mà xem loại truyện đó sao?” Thương Huy tỏ ý rằng Tân Nhạc rất khó hiểu.
Tân Nhạc nhún vai, cậu không đọc nhưng cuộc đời của cậu là một điển hình của kiểu mẹ chồng ác độc ra tay trong các xê-ri tổng tài nhắm trúng tôi đấy.
“Tân Nhạc, hay là cậu vẫn chưa hết hy vọng với người đang đứng dưới lầu.” Thương Huy nói.
Tân Nhạc sững lại rồi xua xua tay, “Không liên quan gì tới anh ấy, thôi bỏ đi, cậu nói thế nào thì là thế ấy vậy, tôi thay đồ đã, cậu ra ngoài trước đi.”
Thương Huy gật đầu, bước ra ngoài.
Tân Nhạc đi tới bên giường ngủ, cầm lấy điện thoại, tìm số điện thoại của lớp trưởng mà cô mới lưu hôm qua rồi gọi đi. Lớp trưởng nghe máy hơi lâu, giọng cũng rầu rầu.
“Cuối tuần người ta phải nghỉ ngơi, biết không hả? Ai đấy?” Giọng nói rầu rầu của lớp trưởng có phần tủi thân, người đàn ông như thế này không bao giờ biết nổi nóng.
“Lớp trưởng, đừng ngủ nữa, xảy ra chuyện lớn rồi, Thương Huy bị chuyện ngày hôm qua kích thích, hôm nay đòi ba mẹ tôi và ba mẹ cậu ta gặp nhau, phải làm sao đây?”
Tân Nhạc nghe thấy một tiếng “huỵch”, có lẽ là lớp trưởng vừa bật dậy, còn có tiếng dép quèn quẹt lê trên sàn, tiếng Lí Tử gọi cậu ta vào ăn sáng.
“Cậu đi gặp hả?” Lớp trưởng thì thầm hỏi.
Tân Nhạc nghĩ, bây giờ có lẽ lớp trưởng đang trốn trong nhà vệ sinh.
“Nếu không thì phải làm sao giờ? Hay là cậu đưa cả Lí Tử đi theo đi, chúng ta nói có khi Thương Huy cũng không tin, chi bằng để Lí Tử đối chất với mẹ của cậu ta, như thế chúng ta không cần phải nói gì nữa.” Tân Nhạc nói.
“Cũng phải, hai người hẹn ở đâu, lát nữa tôi đưa Lí Tử qua đó. Hay là đưa cả mẹ tôi theo luôn nhỉ? Tôi sợ mẹ Thương Huy bắt nạt người ta, mẹ tôi tốt với Lí Tử lắm.”
Tân Nhạc nghe vậy, ngưng lại trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy có lẽ Lí Tử và lớp trưởng ở bên nhau sẽ hạnh phúc hơn nhỉ?
Lớp trưởng rất tốt, không khí gia đình cậu ấy cũng tốt.
“Lớp trưởng, cậu không nghĩ đến chuyện lâu ngày nảy sinh tình cảm nhỉ? Biết đâu thời gian qua đi, Lí Tử sẽ thực sự thích cậu thì sao.” Tân Nhạc dè dặt hỏi.
“Cậu dẹp cái suy nghĩ đó đi, trông tôi như thế này, người ta là hoa khôi, chịu theo tôi đã là thiệt thòi cho người ta lắm rồi. Mẹ của Thương Huy thì không được, nhưng Thương Huy cũng không tồi. Nếu như lần này cậu ta có thể bảo vệ Lí Tử, sau này Lí Tử đi theo cậu ta cũng có thể hạnh phúc.”
Tân Nhạc thở dài, lớp trưởng ngốc mà, chỉ vì mập mạp mà không có một chút tự tin nào.
Người bên đó cười cười, nói một câu vô cùng ngốc như thế này, “Tân Nhạc, cậu đừng nghĩ tôi ngốc nữa, thật ra tôi cảm thấy, chuyện tình cảm đôi khi là chuyện của một người, chỉ cần người tôi thích được hạnh phúc, tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Nếu như hạnh phúc đó do chính tay tôi giúp cô ấy giành lấy, tôi sẽ càng thấy hạnh phúc hơn.”
Tân Nhạc không biết nói gì hơn, trên phương diện tình cảm, hành động của lớp trưởng là thứ mà họ không làm được.
Tình yêu thực sự là nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, cố gắng hết sức đấu tranh cho hạnh phúc của cô ấy.
Trong nhận thức của Tân Nhạc, Thủy An Lạc rất hạnh phúc, bởi vì Sở Ninh Dực dành cho cô ấy thứ tình yêu mà gần như tất cả phụ nữ trên thế giới này phải ngưỡng mộ. Kiều Nhã Nguyễn cũng hạnh phúc, bởi vì Phong Phong cho cô ấy thấy một Phong Phong mà không ai thấy được.
Điều khiến họ hạnh phúc nhất, đó là người mà họ yêu cũng yêu họ.
Nhưng so với tình yêu của lớp trưởng, tình yêu của cô được coi như tình yêu sao?
Lớp trưởng vì tình yêu mà lựa chọn buông tay, thậm chí chủ động tác hợp cho người mình yêu.
Cô lại vì tình yêu mà đánh mất chính mình, thay đổi bản thân hoàn toàn.
Có lẽ, cô nên học theo lớp trưởng, học cách buông tay.
“Lớp trưởng, vẫn ở khách sạn ngày hôm qua, đặt được gian rồi tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu nhé, đến lúc đó chúng ta cùng nghĩ cách.” Tân Nhạc mở lời.
Lớp trưởng đồng ý, sau đó ngắt máy trong tiếng gọi của mẹ ở bên ngoài.
Tân Nhạc nhìn điện thoại trong tay mình, lần này, cô giúp Thương Huy một lần, không nên bỏ lỡ tình yêu thật sự của đời mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...