Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Hiện giờ Tân Nhạc cũng có thể tưởng tượng ra được sắc mặt của Mặc Lộ Túc bây giờ là cái dạng gì. Cho nên lúc này, cô đang trốn sau lưng lớp trưởng của mình, đứng đực ở nhà vệ sinh nữ, không biết làm thế nào để đi vào.
Lớp trưởng nhìn cô: “Nhà vệ sinh nữ bị hỏng thì cậu đi tìm nhân viên công tác chứ, tìm tôi làm cái gì?”
Tân Nhạc chắp hai tay: “Cậu giúp tôi một lần đi, giúp tôi một lần đi mà!” Tân Nhạc nói rồi rì rầm gì đó vào tai của lớp trưởng.
Khuôn mặt mũm mĩm của lớp trưởng run lên, nhìn bóng Tân Nhạc đang bỏ chạy nhanh như thỏ.
Nói đùa à, hiện giờ không chạy thì chẳng lẽ chờ Mặc Lộ Túc ra rồi bóp chết cô?
Cô thế mà lại bỏ quên Mặc Lộ Túc trong nhà vệ sinh nữ tròn nửa tiếng đồng hồ.
Vậy nên, cô chỉ có thể để lớp trưởng dùng thân phận thợ sửa chữa cho mấy cô gái kia tản đi cứu Mặc Lộ Túc ra. Lúc ấy mặt của Mặc Lộ Túc đen đến nhường nào thì cô cũng có thể tưởng tượng ra được.
Lớp trưởng vừa thấy Mặc Lộ Túc thì đôi mắt một mí hết chớp rồi lại chớp, hừm, cái mặt này còn đẹp hơn cả thằng nhóc Thương Huy kia có được hay không?
“Cô ấy đâu rồi?” Mặc Lộ Túc nói, thanh âm có áp suất rất thấp.
Lớp trưởng sửng sốt, không biết anh nhắc đến ai.
“Tân Nhạc đâu?”
“Anh tìm Tân Nhạc hả? Đi lâu rồi, nhưng mà làm sao anh lại bị nhốt trong nhà vệ sinh nữ thế? Dù sao đó cũng là...” Lớp trưởng còn chưa nói hết thì Mặc Lộ Túc đã lướt qua anh ta đi ra ngoài. Lớp trưởng không nhịn được phải lầm bà lầm bầm: “Thật chẳng lễ phép gì cả!”
Tân Nhạc nói một tiếng với đám bạn học của mình rồi phi về nhà nhanh như có hổ đuổi sau mông.
Nhưng mà lần này, Thương Huy không đưa cô về, cho nên cô tự đón xe.
Mãi cho đến khi ngồi lên xe rồi, Tân Nhạc vẫn còn đang vỗ lấy vỗ để lồng ngực của mình, dọa chết cô rồi.
Tân Nhạc lấy di động ra, thấy Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn đang nói chuyện thì nghĩ nghĩ một chút. Sau đó, đem chuyện vừa rồi kể cho hai người bọn họ.
Nhóm chat yên tĩnh chừng ba phút, ngay lúc Tân Nhạc cho rằng hai người kia không online thì rốt cuộc cũng có động tĩnh.
[Thủy An Lạc: Ha ha ha ha ha ha ha, cười chết tôi mất thôi! Đàn anh bị nhốt trong nhà vệ sinh nữ suốt nửa giờ?]
[Kiều Nhã Nguyễn: Con bà nó chứ! Hình tượng nam thần của tôi! Ha ha ha ha ha ha, nhưng mà cái này không trở ngại việc tôi phải cười đau cả bụng!]
[Tân Nhạc: Tôi thật sự quên mất mà, hơn nữa ai bảo tự dưng anh ta kéo tôi đi vào trong đó chứ.]
[Thủy An Lạc: Ngửi được mấy mùi đặc biệt à! Mấy anh tổng giám đốc nhiều năm trước cũng rất thích chiêu này đấy, kéo tình nhân của mình vào phòng vệ sinh rồi tháo từng lớp một.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Quá chí lý, đây chính là tình tiết kinh điển đó nha.]
Tân Nhạc:...
[Tân Nhạc:... Mấy người hay lắm!]
[Thủy An Lạc: Ha ha ha ha ha ha...]
Tại Thấm Tâm Viên, thành phố A.
Thủy An Lạc ôm điện thoại vừa xem tivi vừa đăm chiêu chuyện hai người Tân Nhạc. Trước mắt thì cô thấy... nếu như đàn anh lần này thật lòng và Tân Nhạc cũng chưa có ý định buông tay thì bỏ lỡ chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?
Thế nên cô nhất định phải tới thành phố A.
Thủy An Lạc quyết định xong liền đi lên lầu thu dọn đồ đạc. Thủy công thần sắp login rồi, nếu không thành công thì cô sẽ không trở lại.
Về phần Tân Nhạc, sau khi về nhà thì mẹ Tân có hỏi vì sao cô lại về sớm như vậy, Tân Nhạc chỉ nói mọi người ăn cơm xong thì còn chuyện phải làm. Bởi vì, hôm nay không phải là ngày nghỉ cho nên mẹ Tân cũng không hoài nghi.
Tân Nhạc quay về phòng mình rồi nằm lăn ra giường, hy vọng hôm nay ai kia không tìm tới cửa.
Mà đúng lúc, Mặc Lộ Túc đang muốn tìm tới tận cửa nhà Tân Nhạc tính sổ, thì ba của anh lại tìm đến.
Mặc Doãn vừa mới đến gian phòng đối diện chờ Mặc Lộ Túc thì thấy con trai đang phừng phừng tức giận xông vào, ông không nhịn được nhíu mày: “Đi làm cái gì thế?”
Thời gian trôi qua không làm Mặc Doãn thay đổi gì, trái lại vì mấy năm nay đi du lịch liên tục cho nên nhìn ông lại càng thêm tinh thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...