Tân Nhạc cười, đưa tay đánh lớp phó một cái: “Nói cái gì đó, được rồi, tôi tự phạt vậy! Tân Nhạc bưng ly rượu đứng lên nhìn các thành viên đã đến đầy đủ của lớp bọn họ. Có lẽ mấy năm nay mọi người vẫn giữ liên lạc với nhau, chỉ có mình cô là cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.
Thương Huy lập tức nắm lấy cổ tay của Tân Nhạc rồi cầm lấy ly rượu trên tay cô, nói: “Sức khỏe của Tân Nhạc không được tốt, rượu này để tôi uống thay cô ấy.”
Thương Huy nói rồi dứt khoát ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Lý Tử gắt gao nắm chặt khăn trải bàn, không lên tiếng.
Lớp trưởng vẫn mập mạp như năm đó, lúc anh ta cười rộ lên trông giống y như Phật Di Lạc, lúc này anh ta cũng đang nhìn Tân Nhạc.
“Học bá đến Đế Đô rồi quên luôn cả chúng ta. Nào nào, để tôi giới thiệu vợ của tôi cho cậu nào, cậu có nhớ không? Đây là học bá của lớp cạnh chúng ta khi đó đấy.” Lớp trưởng cười híp mắt rồi lôi kéo Lý Tử đứng dậy.
Tân Nhạc bật cười. Đương nhiên là nhớ kỹ rồi, lần đầu tiên vợ anh phá thai còn do tôi đưa đến bệnh viện đấy, còn có thể không biết được sao? Nhưng mà nói mấy câu này ra thì chẳng khác gì tát thẳng vào mặt của lớp trưởng.
“Đương nhiên là tôi nhớ rồi, ngày hôm qua vừa mới gặp nhau xong.” Tân Nhạc khẽ gật đầu với Lý Tử.
Thương Huy uống xong, đặt ly rượu lên mặt bàn rồi kéo Tân Nhạc ngồi xuống.
Lớp trường thấy người đến đã đông đủ thì gọi nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên.
Tân Nhạc ngồi cạnh lớp trưởng, kẹp giữa Lý Tử và Thương Huy, cảm giác này đúng là rất quái dị.
Tốt nghiệp đã tám năm, bọn họ có quá nhiều điều muốn nói.
“Thương Huy mới về nước đã làm quản lý cấp cao của ngân hàng, thật khiến bọn tôi hâm mộ chết đi được! Mấy trước tôi hỏi cậu ta có đi họp lớp hay không thì cậu ta còn làm bộ làm tịch đưa đẩy nữa! Chậc chậc, chẳng phải hôm nay vẫn tới đó thôi?” Lớp phó ngồi bên cạnh Thương Huy đang làm ông chủ của một công ty thương mại, làm người cũng rất trơn tru.
Tân Nhạc sửng sốt quay sang nhìn Thương Huy, anh ta đã sớm biết chuyện họp lớp rồi sao?
Thương Huy lơ đi, tiếp tục vuốt vuốt cái ly: “Lúc trước bận quá nên sợ không có thời gian, lại sợ khiến mọi người thất vọng cho nên mới nói như vậy.”
“Học bá Thương này, chắc không phải vì học bá Tân tới họp lớp cho nên cậu mới tới chứ gì! Nói đi, hai người hiện tại có quan hệ thế nào vậy?” Lớp phó văn nghệ là một cô gái xinh xắn, cho dù đã trôi qua tám năm nhưng vẻ ngoài của cô vẫn trông y như một học sinh cấp ba và cũng thích hóng hớt như xưa.
Lớp phó văn nghệ nói xong thì tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.
“Đúng vậy, hai người các cậu hiện tại có quan hệ thế nào vậy? Trước đây, vì một cái danh đệ đứng nhất lớp mà đấu nhau đến anh chết tôi sống, qua tám năm liền cọ ra lửa tình yêu rồi à?”
Một người nói gian tình, lập tức khiến tất cả mọi người đều ồn ào theo.
Đúng lúc này, lớp trưởng đột nhiên kéo áo của Tân Nhạc. Cô quay sang nhìn thì thấy ánh mắt của anh ta có chút phức tạp. Trong nháy mắt, Tân Nhạc liền hiểu ra. Cô nhìn thoáng qua Lý Tử - vẫn một mực cúi đầu từ nãy tới giờ, lại nhìn Thương Huy cũng đang cúi đầu cười ưu nhã. Trước khi lớp trưởng kịp nói cái gì thì cô lặng lẽ khom người, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu lại kết hôn với Lý Tử, cậu không biết cô ấy là ai sao?”
Lớp trưởng cũng hơi cúi đầu xuống, cùng Tân Nhạc tránh né tầm mắt của mọi người: “Việc này, một hai lời không thể nói rõ được, đợi lát nữa kết thúc rồi tôi sẽ tìm cậu nói chuyện.”
“Ố ồ ồ, nhìn lớp trưởng với học bá kìa, hai người đang làm cái gì thế hả? Bạn trai với bà xã đều đang ngồi sờ sờ ra đó, hai người thì thầm to nhỏ cái gì thế!” Lớp phó lớn tiếng kêu lên.
Tân Nhạc lập tức ngồi thẳng người lên, trừng mắt nhìn lớp phó: “Mã Nham, mắt cậu có vấn đề rồi hả? Chúng tôi thì thầm to nhỏ lúc nào chứ, chỉ đang nói chuyện thôi mà!”
“Mau khai đi nào, cậu với học bá Thương có quan hệ thế nào, mọi người còn đang chờ đáp án của cậu đó!” Mã Nham cười nói.
Quan hệ thế nào?
Tân Nhạc nhìn sang Thương Huy, là quan hệ lợi dụng cùng bị lợi dụng sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...