Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tân Nhạc không hề bị giật mình khi nghe thấy anh ta nói vậy mà cô chỉ chớp mắt nhìn anh ta.

“Thương Huy, ra ngoài có mấy năm mà đã học được cách nói dối không đỏ mặt rồi à?” Tân Nhạc phụt cười.

Thương Huy có vẻ hơi giận, “Ngồi cùng bàn với nhau ba năm chẳng lẽ cậu không có chút cảm giác nào với tôi sao?” Phải biết khi ấy, anh ta cũng là một nhân vật tiếng tăm trong trường, số người viết thư tình cho anh ta nhiều không đếm nổi đâu đấy.

Tân Nhạc nhìn anh ta một lượt, như thể đang suy nghĩ về lời anh ta nói, “Anh zai à, năm lớp mười một chính tôi là người đưa bạn gái thị phi của anh đi phá thai, anh nghĩ liệu tôi có thể thích anh được không?”

Thang máy xuống tới tầng một, Tân Nhạc xì một tiếng rồi đi ra ngoài.

Thương Huy hơi nheo mắt lại rồi cũng nhanh chóng ra theo.

Hai người ra khỏi chung cư, Tân Nhạc đã nghĩ muốn tìm một tiệm cafe nào đó để hai người nói tử tế chuyện này xem thế nào, nhưng không ngờ lại bị Thương Huy kéo một cái lao thẳng vào lòng anh ta.


“Này, Thương Huy, cậu làm cái gì thế hả?” Tân Nhạc đẩy anh ta ra, cô không muốn thân mật với anh ta như vậy.

“Phía trước bên phải có một chiếc xe mang biển của thành phố A, chắc là theo cậu tới đây hả, cái biển số trâu như vậy ở thành phố S chũng ta không có đâu, sáu số chín lận.”

Tân Nhạc nghe anh ta nói vậy, cơ thể liền căng cứng lên vài phần.

Biển xe thành phố A, sáu số chín.

Mặc Lộ Túc có một cái tật giống y như Sở Ninh Dực, đó chính là rất mê xe. Mặc Lộ Túc là một bác sĩ nhưng đúng là anh cũng là một công tử nhà giàu, thế nên anh cũng có cái tật cứ sểnh ra là lại mua xe chơi.

Xe mang biển số sáu số chín là chiếc xe Mặc Lộ Túc và cô cùng nhau đi mua sau khi kết hôn, là xe anh chọn.

Vậy là Mặc Lộ Túc tới rồi?

Thương Huy ôm cô một lúc, cảm nhận được sự căng cứng trên cơ thể cô liền từ từ đẩy người ra, sau đó lại chỉnh lại áo cho cô, “Đi thôi, bên kia có một quán cũng được lắm.”

Tân Nhạc bất giác bị Thương Huy lôi đi.

Còn Mặc Lộ Túc cách đó không xa đang siết chặt vô lăng, nhìn hai bóng người đang dắt nhau đi xa dần.

Tối hôm qua mới về mà giờ đã hòa hợp với nhau thế rồi sao?


Cả người Mặc Lộ Túc cứng đờ, trong mắt vằn lên sự tức giận mà ngay cả bản thân anh cũng không hề hay biết.

Thương Huy đưa Tân Nhạc vào quán cafe, sau khi gọi cafe xong liền nhìn người phụ nữ đang ngồi ngẩn ra trước mặt, “Sao thế, anh ta quan trọng với cậu thế cơ à?”

Tân Nhạc hít một hơi thật sâu, bưng cốc nước trên bàn lên, “Tôi không biết cậu đang nói gì hết.”

“Tân Nhạc, cậu có biết là ngay từ hồi học trung học cậu đã có một cái tật rồi không?” Thương Huy lên tiếng.

Tân Nhạc liếc nhìn anh ta, “Sao thế, từ hồi đó mà cậu đã thầm quan sát tôi rồi à, yêu thầm tôi hả?”

“Mỗi lần phát đề thi, cậu đều cầm chặt lấy cốc nước của cậu, vì cậu lo lắng.” Thương Huy mỉm cười nói.

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc cúi đầu nhìn cốc nước trong tay mình, sau đó... đặt xuống.


Thương Huy nhìn Tân Nhạc khẽ bật cười thành tiếng.

Phục vụ mang cafe lên, Thương Huy nhìn liếc qua chiếc xe có biển số ngầu lòi ở bên ngoài kia, rồi lại nhanh chóng thu lại tầm mắt của mình lại, “Thái tử của tập đoàn Mặc Thị, cháu ngoại của Sở gia thành phố A, không ngờ chồng trước của thánh học nhà chúng ta lại có lai lịch thế này cơ đấy.”

Tân Nhạc khuấy đều cafe, “Sao nào, cậu để ý tới anh ấy à? Thế nên mới giả vờ muốn xem mắt với tôi để tiếp cận anh ấy sao? Thế thì cậu lầm rồi, tôi với anh ấy đã không còn gì với nhau từ lâu rồi.”

Không còn gì?

Thương Huy liếc nhìn chiếc xe bên ngoài, không còn gì mà người đó cứ đi theo họ suốt thế này à? Không còn gì mà người ta lại nhìn anh ta với ánh mắt như muốn giết mình đến thế sao?

Không còn gì, vậy sao người đàn ông kia lại trưng ra cái vẻ bị vợ mình cắm sừng thế kia hả?

Rõ ràng có người đến giờ vẫn chưa nhìn rõ được sự thật mà~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui