Hôm sau lúc Tân Nhạc tỉnh dậy đã là chiều rồi, hình như lâu lắm rồi cô không được ngủ thỏa thuê đến vậy.
Hoặc có lẽ là vì đang ở nhà nên cô mới có thể yên tâm ngủ như thế.
Tân Nhạc mặc đồ ngủ, lết dép lê mở cửa ra ngoài, đi thẳng ra chỗ tủ lạnh, “Ba ơi có gì ăn không? Con đói quá!”
“Chị!!!” Cậu em trai Tân Dương mười bảy tuổi của Tân Nhạc vừa thấy chị gái đi ra, lại nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
“Gọi cái gì mà gọi, chị biết mày một năm rồi không gặp chị nên rất kích...” Tân Nhạc ngoảnh lại, tay vẫn đang cầm hộp sữa liền nhìn thấy người đang ông đang mỉm cười ngồi trên sofa. Cô không nhịn được nuốt nước bọt đánh “ực” một cái, rồi mới nói nốt chữ “động” cuối cùng ra được.
Người đàn ông đang mỉm cười ngồi ngoài phòng khách lúc này không phải ai khác mà chính là cậu bạn cấp ba đã mười năm không gặp... Thương Huy.
Thương Huy đeo một chiếc kính viền bạc, khiến người ta có cảm giác anh ta là một người đẹp trai sáng láng.
Lúc này mẹ cô đang nhìn cô với ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép, rồi lại xin lỗi Thương Huy, “Con bé này trước giờ không như vậy đâu, chỉ là hôm qua mới về nên mới thế thôi, Tiểu Thương à, cháu đừng để ý nhé.” Mẹ Tân nói rồi lại hung hăng lườm con gái một cái, “Còn không mau vào phòng thay quần áo nhanh.”
“Cô à không sao đâu ạ, chắc cô không biết chứ hồi cấp ba cháu với Tân Nhạc là bạn cùng bàn, cháu cũng hiểu cậu ấy lắm.” Thương Huy nói bằng giọng điệu rất nhã nhặn, còn ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào cái người đang đứng cạnh tủ lạnh bên kia.
“Hả, cháu với Nhạc Nhạc nhà cô là bạn học à, thế chắc tình cảm tốt lắm, nhưng sao con bé này lại chưa nói chuyện này với cô bao giờ nhỉ?” Mẹ Tân oán thán nhìn con gái mình.
Tân Nhạc trợn mắt rồi lại uống sữa tiếp, “Mẹ, mẹ quên hồi cấp ba mẹ từng dặn gì con rồi à, nào là ở trường không được nói chuyện với con trai, không được ngồi cùng bàn với con trai, còn không được...”
“A a a a a a, con mau đi thay quần áo đi.” Mẹ Nhạc đứng dậy, đẩy ngay con gái vào phòng bắt cô đi thay đồ.
Tân Dương cũng chán chường theo vào, bò ra giường chị đợi Tân Nhạc thay quần áo, “Chị, cái anh tên Thương Huy này thật sự là bạn học trước đây của chị à? Giờ chủ nhiệm lớp bọn em hay nhắc tới anh ấy lắm, nghe nói là một người toàn tài đấy.”
“Chị mày cũng toàn tài này.” Tân Nhạc xì một tiếng, “Cậu ta không phải người tốt đâu, mày đừng có mà học theo.” Tân Nhạc nói, thay đồ xong liền ra khỏi phòng tắm, “Anh Dương à, còn năm tháng nữa là anh thi đại học rồi đấy, không lo lắng hả?” Tân Nhạc lại nằm lên giường nhìn cậu em trai ngày càng đẹp trai của mình, nhéo nhéo mặt cậu nhóc.
“Chị!!!” Tân Dương ghét bỏ nói, “Em lớn rồi đấy, lại nói, em trai chị mà phải lo lắng hay căng thẳng à, em là người đã phá vỡ kỷ lục năm cấp ba của chị đấy nhé.”
“Cũng phải, em trai chị đúng là trâu bò thật, có vào đại học Thanh Hoa cũng không thành vấn đề.” Tân Nhạc nói rồi lại cầm lược chải tóc qua loa.
“Haiz, chị à, em quyết định sẽ học đại học ở thành phố A.” Tân Dương nói.
“Chuyện tốt mà, các trường đại học ở thành phố A đều là trường có tiếng cả, thế là cũng giống chị rồi.” Tân Nhạc ngoảnh lại cười tủm tỉm nhìn cậu em trai.
“Nhưng mẹ nói sau này chị sẽ không quay lại thành phố A nữa, em còn muốn lên đó học đại học để tìm chị mà.” Tân Dương thở dài nói.
Tay Tân Nhạc khựng lại, trong lòng lại thấy hơi nặng nề, xem ra mẹ cô đã quyết định không cho cô quay lại thành phố A nữa rồi.
Cũng tốt, dù sao cũng chẳng có gì đáng để về đó nữa cả.
“Thì có sao đâu, chị còn có bạn bè bên đó, toàn người ngầu cả đấy, có cả ngôi sao mẹ thích vô cùng nữa.”
“Phong Phong á?” Tân Dương nói thẳng tên.
Tân Nhạc búng tay một cái, “Không sai, vợ của anh ấy là bạn học của chị.”
“Chị chém gió!” Tân Dương khinh bỉ nhìn bà chị của mình.
Tân Nhạc:...
Ai da, thế này có xem là bị em trai nghi ngờ rồi không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...