Thủy An Lạc sờ sờ chóp mũi mình nói: “Thật ra chuyện này ấy mà, khoảng thời gian ấy tối qua không phải tôi đang chạy vội tới đưa cơm cho anh Sở nhà tôi sao. Lúc đó tôi vào bếp nấu cơm, chuyện này đúng là tôi không biết thật, chắc là con trai tôi đấy.”
“Ồ, con trai bà là thánh gánh tội Bí thư Đạt Khang* trong truyền thuyết đấy hả?” Tân Nhạc đáp lại.
* Bí thư Đạt Khang là một nhân vật trong bộ phim truyền hình “Danh nghĩa của nhân dân”, là một vị cán bộ liêm khiết được lòng dân.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc biến sắc, lại tỏ vẻ nghiêm chỉnh nói: “Chứ lại chẳng, Bí thư Đạt Khang người ta chỉ quan tâm GDP thôi, con trai tôi thì chỉ thích hóng hớt, đây chính là khác nhau ở bản chất đấy.”
“Bà im đi.” Tân Nhạc cầm ống nghe khám bệnh đánh cô một cái, lại nói: “Mặc Lộ Túc và tôi không phải là người đi trên cùng một con đường, chúng tôi thật sự không có khả năng đâu.”
Đây là lần đầu tiên Tân Nhạc chủ động nhắc tới Mặc Lộ Túc, chỉ có điều lời nói vẫn dứt khoát như trước.
Thủy An Lạc hơi khựng lại, cũng cảm thấy hơi khó xử.
“Không còn chút cơ hội nào sao? Không phải bà vẫn thích anh ấy đấy à?” Thủy An Lạc cất tiếng hỏi.
“Vì vẫn còn thích cho nên không muốn bản thân lại ngu ngốc dâng mình đến chỗ anh ấy, để anh ấy lợi dụng.” Tân Nhạc nói rất kiên quyết, như thể đã hạ quyết tâm rồi vậy.
Thủy An Lạc vốn định nói gì đó, nhưng lời đến đầu môi lại đổi lại: “Vậy bà cứ về xem thử ông bạn cùng bàn kia cũng được, buông tay thôi.”
Tân Nhạc lắc đầu, “An Lạc, tôi nói thật nhé, lần này việc mẹ tôi tìm đối tượng cho mình tôi thật sự không thích chút nào. Tôi không thể kết hôn với người khác trong khi trong tim mình vẫn còn một người được.”
Lần này thì Thủy An Lạc thật sự không còn gì để nói nữa cả, trên đời này có rất nhiều kiểu người, ví dụ như mẹ cô, mẹ cô chính là người trong lòng vẫn còn ba cô nhưng vẫn lấy ba Lạc đấy.
Cô không thích kiểu người giống như mẹ, nhưng đó là mẹ cô nên cô chẳng thể nói gì được cả.
Tân Nhạc chính là một kiểu người hoàn toàn trái ngược với mẹ cô, yêu chính là yêu, cả đời này cũng chỉ yêu một người.
“Nhưng mẹ bà sẽ đau lòng lắm.” Thủy An Lạc nói.
Tân Nhạc bò ra bàn nhìn tuyết rơi bên ngoài. Đây mới là khúc mắc trong lòng cô. Cô đã khiến mẹ mình đau lòng bao lâu rồi, nếu cô nói với mẹ mình như thế nữa thì nhất định mẹ cô sẽ đau lòng lắm.
Nhưng biết làm sao bây giờ, cô yêu một người không nên yêu, không biết phải làm thế nào mới không yêu anh nữa.
Nếu khi đó lúc cô bị bệnh viện đuổi, anh không xuất hiện trong đêm mưa ấy, liệu có phải cô sẽ tránh được kiếp nạn này không.
Thủy An Lạc đứng dậy đi tới ôm lấy vai cô.
Tân Nhạc vùi đầu vào bụng Thủy An Lạc, khẽ khóc nức nở.
Đây là lần cuối cùng, Tân Nhạc nói với chính mình, đây sẽ lần cuối cùng cô khóc vì anh. Từ nay trở đi, cô sẽ không bao giờ rơi thêm một giọt nước mắt nào vì anh nữa.
Lúc Thủy An Lạc quay lại tâm trạng không được tốt, sức khỏe của Kiều Tuệ Hòa đột nhiên trở nên xấu đi cho nên không có ai là tâm trạng tốt cả.
Cô Hai đang ngồi bên giường nghẹn nhào khóc. Ba chồng cô cũng đang cúi đầu ngồi trên sofa.
Sở Ninh Dực thấy cô quay lại liền nắm lấy tay cô, “Em đi đâu thế?”
Thủy An Lạc nắm lại tay anh, tay còn lại ôm lên trên khẽ nói, “Em đi xem Tân Nhạc thế nào, tâm trạng cô ấy không được tốt lắm.”
Sở Ninh Dực xoa đầu cô, rồi lại ngẩng lên nhìn Mặc Lộ Túc đang đứng cách đó không xa.
Tới chiều thì bà cụ tỉnh dậy, ánh mắt vô thần lướt qua mọi người, chỉ có điều đến cuối cùng vẫn có chút thất vọng.
“Mẹ, mẹ còn thấy khó chịu ở đâu không?” Cô Hai nhìn mẹ mình, hỏi với cái giọng đã khản đặc.
“Bà ngoại.” Thiều Khanh cũng vội lên tiếng.
Bà cụ nhìn con gái, xua xua tay, “Ở đây hết làm gì? Ai phải làm gì thì đi làm việc của mình đi.”
Thủy An Lạc khẽ thở dài, bà hết chiêu để dùng rồi, con gái người ta không dính chiêu này của bà đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...