Mặc Lộ Túc hơi vung tay lên, ý bảo cô có thể đi được rồi.
Thủy An Lạc xoay người đóng cửa, để lại sự yên tĩnh cho anh.
Tân Nhạc đúng là người dành cho anh sao?
Có lẽ là vậy đi.
Dù sao, trước kia cho dù có từ bỏ Thủy An Lạc, anh cũng chưa từng có cảm giác như thế này.
Quả nhiên, thói quen là một thứ thật đáng sợ.
Anh đã quen với cuộc sống có cô ở nhà, quen với việc ở bệnh viện lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô, quen với việc nửa đêm tỉnh dậy, cô vẫn còn ngủ bên cạnh mình.
Hơn một năm ngắn ngủi, anh đã quen với nhiều thứ, những thứ còn đáng sợ hơn việc quen với sự tồn tại của Thủy An Lạc.
Sáng hôm đó, bệnh tình của Kiều Tuệ Hòa bỗng trở nên nguy kịch, tiếp tục bị đưa vào phòng cấp cứu. Thủy An Lạc vừa về đến nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi, Sở Ninh Dực cũng chưa đi làm đã vội vã trở lại bệnh viện. Lần này, ngay cả ba mẹ anh và cô Hai, chú, anh họ của họ đều đã đến.
Tim của Thủy An Lạc giật thót một cái, thế này là... không ổn?
Cô Hai nôn nóng đi đi lại lại ngoài phòng bệnh, “Hôm qua vẫn còn bình thường, sao hôm nay đã trở nặng thế này?”
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, bà ngoại sẽ không sao đâu.” Con của cô Hai - Thiều Khanh đỡ lấy bả vai của mẹ mình khuyên nhủ.
Thủy An Lạc nhìn Mặc Lộ Túc vẫn tựa bên tường, sắc mặt trắng bệch. Cô cất bước đi tới, “Đàn anh, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc thấy dáng vẻ của anh liền giật mình.
Mắt của Mặc Lộ Túc đang sưng lên, rõ ràng là đã khóc!
Thủy An Lạc hé miệng, lại không biết mình nên nói gì, chỉ có thể đứng nhìn anh như vậy.
Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, tất cả mọi người xúm lại, có điều lần này bác sĩ lại lắc đầu, “Tình hình không tốt lắm, ý chí muốn sống của Viện trưởng dường như không còn mạnh mẽ như trước nữa.”
Chân cô Hai mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất.
Sắc mặt của Sở Mặc Bạch thoáng chốc tái nhợt hơn mấy phần.
Mặc Lộ Túc siết chặt tay, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu.
[”Có phải cháu muốn bà chết cũng không an lòng không, như vậy là có thể trả thù cho mẹ cháu hả?”
“Chuyện của cháu cháu sẽ tự giải quyết, không cần bà phải lo.”
“Được, cháu giải quyết, cháu giải quyết, cháu chỉ muốn bà tức chết thôi, bà tức chết rồi cháu cũng...”
“Bà ngoại, bà ngoại...”]
Cuộc đối thoại cuối cùng cứ một mực vang lên bên tai. Mặc Lộ Túc đột nhiên ngẩng đầu, lướt qua đám người túm lấy cổ tay Tân Nhạc, đi ra ngoài.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ có thể nhìn thấy Mặc Lộ Túc đi rất nhanh, Tân Nhạc bị anh kéo đi có chút lảo đảo.
Bên ngoài tuyết rơi rất dày, đạp lên lạo xạo.
“Mặc Lộ Túc, anh làm gì thế?” Tân Nhạc giật tay ra, không khí bên ngoài rất thấp, nhiệt độ trong nháy mắt đã xuyên qua thân thể cô, lạnh như băng.
Mặc Lộ Túc hơi nheo mắt, nhìn người con gái đang ôm lấy thân thể run rẩy, sau đó cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô.
Tân Nhạc như bị sét đánh, khó tin ngẩng đầu lên nhìn anh, lại tự nhủ với bản thân một lần nữa, anh ta lúc nào cũng lịch thiệp như vậy, không có gì đáng để cảm động cả.
“Tân Nhạc, chúng ta tái hôn đi.” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói, giống như đã hạ quyết tâm.
“Hả?” Tân Nhạc nghe anh nói vậy, đột nhiên nở nụ cười, “Mặc Lộ Túc, anh không sao đấy chứ? Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào cả.” Tân Nhạc nói xong liền trả áo lại cho anh ta, xoay người định bỏ đi.
“Bà ngoại vì chuyện của chúng ta mà bệnh tình mới trở nên xấu hơn, anh không muốn bà ấy gặp chuyện không may.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.
Bước chân Tân Nhạc thoáng dừng lại. Cô quay đầu lại nhìn Mặc Lộ Túc, trên gương mặt đầy vẻ trào phúng. Khi anh nói câu kia, cô ngượng ngập nhưng còn có chút vui mừng, nhưng khi nghe đến hết, cô mới biết bản thân mình hèn mọn đến nhường nào, “Bác sĩ Mặc thật là hiếu thảo, nhưng tôi không cần thiết phải vì sự hiếu thuận của anh mà tự đẩy bản thân vào hố lửa chứ.” Tân Nhạc nói xong cũng không lưu luyến thêm một giây nào mà nhanh chóng bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...