Thủy An Lạc còn đang ngẩn người thì đột nhiên có một tin nhắn tới.
[Đàn anh: Cho anh phương thức liên hệ với Tân Nhạc.]
Một câu rất thẳng thừng, khiến Thủy An Lạc giật mình đến mức thiếu chút nữa là đánh rơi chiếc di động khỏi tay mình.
Phải biết đã lâu lắm rồi đàn anh không hề liên lạc gì với cô, vậy mà lần này đột nhiên liên lạc lại là để xin số điện thoại với Tân Nhạc.
Thủy An Lạc nghĩ, có lẽ mọi chuyện không bi quan như họ nghĩ.
Thủy An Lạc nhanh chóng tìm danh thiếp của Tân Nhạc, nhấn chia sẻ cho bạn bè, sau đó rất hào phóng gửi cả nick QQ và số điện thoại qua cho anh.
Còn kèm theo một cái icon cổ vũ tinh thần nữa.
Trong bệnh viện, Mặc Lộ Túc ngồi trên ghế nhìn icon trên màn hình di động, khóe miệng hơi nhướng lên. Anh không trả lời lại, đến khi nhìn thấy dãy số điện thoại bên trên, anh mới phát hiện thì ra cô ấy đã đổi số, chẳng trách lúc nãy anh gọi mãi vẫn báo là số máy không tồn tại.
Sở Ninh Dực vừa xem tài liệu vừa nói: “Cái tốt không học, toàn học cái xấu thôi.”
Mặc Lộ Túc cất di động đi, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, sau đó đứng dậy: “Anh họ dạy hay lắm.” Mặc Lộ Túc nói xong liền xoay người rời đi, “Sáng sớm mai tôi sẽ tới.”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Mặc Lộ Túc.
Anh họ?
Đây là lần đầu tiên cậu ta gọi anh như vậy.
Sở Ninh Dực cười xùy một tiếng. Trước kia anh và Thủy An Lạc có thể nhanh chóng quay về bên nhau là bởi vì giữa họ còn có một đứa con ràng buộc, cậu ta thì sao?
Khó mà nói được!
Vợ trước là một từ rất hay.
Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi lại tiếp tục cúi đầu xem tài liệu. Y theo lệ cũ, vợ anh mà tới thì chắc chắn anh đừng hòng sờ tới đống tài liệu nữa.
Mặc Lộ Túc ra khỏi phòng bệnh, quay về xe của mình lấy di động ra kết bạn wechat với Tân Nhạc, bên kia gần như từ chối ngay trong vòng một giây, thấy vậy là biết cô đang online rồi.
Đang nói chuyện với ai à?
Là cái gã làm ngân hàng kia sao?
Mặc Lộ Túc nghĩ, ánh mắt u tối nheo lại.
Còn chưa gặp mặt mà đã trò chuyện vui vẻ như vậy rồi à?
Mà lúc này, Tân Nhạc quả thực đang ôm di động, có điều là cô đang tán dóc với Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc. Còn cậu bạn ngồi cùng bàn cấp ba kia, tạm thời cô chưa có mặt mũi để trả lời lại người ta.
Kiều Nhã Nguyễn gửi một đống ảnh chụp của Phong Phong tìm được trên mạng cho cô.
[Tân Nhạc: Đệch, Kiều Nhã Nguyễn, bà có cần phải như thế không, ảnh này ông đây cũng có thể tìm được mười ngàn tấm đấy bà có tin không hả?]
[Kiều Nhã Nguyễn: Tôi sợ gửi ảnh thật xong bà sẽ vỡ mộng mất. Dáng vẻ bình thường của nam thần của bà quả thật sẽ khiến người nhìn mà tan tành giấc mộng đấy.]
[Tân Nhạc: Nhanh, nhanh, nhanh, cho tôi xem cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của nam thần khiến người ta vỡ mộng để đả kích tôi đi.]
[Thủy An Lạc: Cọ toilet? Quét dọn nhà cửa? Giặt quần áo trông con?]
[Tân Nhạc: Quào, những cái này nam thần phải làm hết á, Kiều Nhã Nguyễn, thế bà làm gì hả?]
[Thủy An Lạc: Nó đứng kiểm tra đấy! Bà xem, có phải mất nhân tính lắm không!
[Tân Nhạc: Mất nhân tính, quá mất nhân tính!]
[Tân Nhạc: Sao bà không nói gì thế? Bị phê phán nên đang tự kiểm điểm đấy à?]
Vào lúc hai người còn đang tán dóc quên trời quên đất, Kiều Nhã Nguyễn liền gửi một đoạn video đến, trong video Phong Phong vừa làm việc cả ngày cả đêm, ngủ đến chiều mới dậy. Lúc này Phong Ảnh đế đang mặc một bộ đồ ngủ nghe nói là hàng vỉa hè do vợ mình mua cho, chân lê dép, mái tóc bảnh bao lúc này rối tung như ổ gà, đang đi vào bếp mở tủ lạnh, sau đó liền gào lên: Bà xã, em lười đến mức không biết hâm nóng lại đồ ăn à? Cơm nước anh làm cho em từ sáng đến giờ vẫn còn trong tủ lạnh là thế nào?
[Tân Nhạc:...]
Tân Nhạc: Hự, bị trọng thương rồi, tôi muốn nhảy sông, Ảnh Đế thế này thì có mà tôi có cả nắm, ok?
Thủy An Lạc ôm di động cười ngất ngưởng trên ghế sofa. Phong Phong như vậy quả thực khiến người ta vừa vỡ mộng lại vừa cảm thấy ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...