Bởi vì ăn bữa tối xong Thủy An Lạc còn phải quay lại bệnh viện cho nên bọn họ chọn một quán ăn nhỏ có thể ăn xiên nướng gần bệnh viện.
Mùa đông hợp nhất là ăn xiên nướng, cho nên quán buôn bán khá tốt.
Ba người khoác áo lông dày cộp mà vẫn cóng đến mức giậm chân, khó khăn lắm mới tìm được chỗ trống, ba người chen vào, Kiều Nhã Nguyễn chọn một đống xiên nướng, Thủy An Lạc cũng chọn không ít, Tân Nhạc chỉ nói một câu, “Ông chủ, cho nhiều ớt vào.”
“A, được thôi, không cay không lấy tiền nhé.” Ông chủ mở miệng cười đáp lại một câu.
Chọn xong, ba người liền cầm cốc nước ấm do bà chủ bưng tới để uống rồi nói chuyện phiếm.
“Chậc chậc chậc, để vợ của Thái tử gia và Ảnh đế phải ăn xiên nướng ở chỗ này với tôi, thật là thiệt cho hai vị quá.” Tân Nhạc nói xong liền bị Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn hai bên trái phải đá cho một phát.
“Nói thật, hồi đại học chúng ta cũng ít khi đi ăn chung như thế này, tốt nghiệp xong lại đi nhiều hơn.” Tân Nhạc cảm khái nói.
Thủy An Lạc nhấc tay, “Tôi với Lão Phật gia hay đi lắm, bọn tôi thích đến thiên đường xiên nướng ở bên Hậu Hải cơ, ăn ngon cực, lần sau bọn mình qua đó đi.”
Tân Nhạc gật đầu, “Được chứ, có cơ hội đi liền.”
Kiều Nhã Nguyễn đá Thủy An Lạc một cái, ai bảo cô chọc đúng chỗ không nên chọc.
Thủy An Lạc bĩu môi, cô quên mất thôi mà.
Kiều Nhã Nguyễn hỏi thăm tình hình của bà nội, Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc, Tân Nhạc nói: “Viện trưởng chẳng qua là lớn tuổi rồi mà thôi, hơn nữa tôi thấy ý thức muốn sống của bà rất mạnh mẽ, chắc là không có gì phải lo lắng đâu.”
“Dù sao tâm nguyện của bà vẫn chưa hoàn thành.” Thủy An Lạc đang nói dở, ông chú đã mang món đầu tiên lên, “Không nói nữa, ăn đã, nhìn ngon quá đi mất.”
Đối với những thứ này, Sở Ninh Dực lúc nào cũng chỉ cho một đánh giá: Thực phẩm bẩn.
Cho nên anh chưa bao giờ cho phép Thủy An Lạc ăn những thứ này.
Nhưng theo Thủy An Lạc, Sở tổng như vậy là không biết hưởng thụ mỹ vị, một bữa cơm Tây tiền triệu mà được có một tí, ăn cái gì chứ.
“Này, chồng bà dạo này đang có bộ Vương Phi gì đó hot lắm, chậc chậc chậc, khiến đám bác sĩ y tá ở bệnh viện bọn tôi mê mẩn không thôi, bà nói xem nếu tôi bảo tôi là bạn của bà xã Phong Ảnh đế, liệu bọn họ có nuốt sống tôi không nhỉ?” Tân Nhạc khẽ cười, nói.
Thủy An Lạc chép miệng, “Tôi kể cho mà nghe, tôi mới ra ngoài mua một bữa cơm tối thôi mà dọc đường đi toàn nghe thấy tên nào đó đẹp trai thế này thế nọ, sao lại đẹp trai như thế chứ, thật muốn sinh con cho anh ấy nữa kìa.”
Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng liếc hai người, “Hai người biến đi.”
Thủy An Lạc và Tân Nhạc ôm đầu cười, không thể không nói, tình địch của Kiều Nhã Nguyễn thật sự quá nhiều, không biết có bao nhiêu người muốn sinh con cho Ảnh Đế lận.
Xiên nướng quá cay, ba người nhanh chóng đổ mồ hôi, cho nên cởi áo khoác ra cũng không lạnh.
Nơi này rất ồn ào, ồn ào đến mức bọn họ phải nâng cao decibel lên mới có thể khiến đối phương nghe thấy được.
“Bà chủ gia đình, lúc nào đi làm lại thế?” Tân Nhạc huých Thủy An Lạc một cái, mở miệng hỏi.
“Sang năm đi, sau hôn lễ của mụ này.” Thủy An Lạc cầm que xiên chỉ chỉ Kiều Nhã Nguyễn.
“Này, này, này, làm gì thế, cẩn thận ngộ thương đấy.” Kiều Nhã Nguyễn đẩy que xiên ra, nhìn về phía Tân Nhạc, “Sang năm bao giờ bà về, đừng có bỏ lỡ hôn lễ của tôi đấy, cho bà cơ hội ngắm nam thần.”
Tân Nhạc tựa lên đầu vai Thủy An Lạc giả chết: “Nam thần sắp kết hôn rồi, cô dâu không phải là tôi, đáng ghét hơn nữa là cô dâu còn mời tôi đến ngắm nam thần, con tim tôi đau dã man.” Tân Nhạc nói, làm bộ đáng thương nhìn Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc bật cười to, không ai trong số họ nhắc đến chuyện về Mặc Lộ Túc cả nên bầu không khí vẫn rất sôi nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...