Phòng làm việc của Sở Ninh Dực vẫn mang màu sắc đơn điệu như trước. Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối đã tới đây khá nhiều, chỉ có Bánh Bao Đậu gần như chưa tới, cho nên vừa được ba thả xuống cởi áo khoác ra là cô nhóc liền vội vàng đi thám hiểm luôn.
Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, nhìn anh mở hộp cơm ra.
Mở xong Sở Ninh Dực nhìn con gái đang chạy tới chạy lui, ngoắc ngoắc gọi con gái ra ăn cơm.
Bánh Bao Đậu chạy tới đứng giữa hai chân Sở Ninh Dực, một tay đặt trên đùi ba, tay còn lại còn cố ý chụm bên tai ba mình, thì thà thì thầm.
Thủy An Lạc: “...”
Sinh cô con gái này ra quả nhiên là để chọc điên cô mà.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, nghe con gái thì thầm một câu không tính là bí mật.
“Mẹ bảo anh tới nhưng anh không tới, chỉ bởi vì chú Tiểu Lý là người lái xe.” Bánh Bao Đậu thì thầm mách lẻo.
Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn con gái, mẹ nghe được hết đấy!
Sở Ninh Dực nghe xong liền xoa đầu con bé, lại liếc nhìn Thủy An Lạc. Cô nhún vai, đâu còn cách nào khác, chí ít thì con trai đã khá hơn trước nhiều rồi.
Sau bữa cơm trưa, Bánh Bao Đậu đòi đi gặp Tiểu Bất Điểm.
Thủy An Lạc nhìn cô bé đang lôi kéo tay mình, thản nhiên nói: “Con muốn đi xem chú Tư lồng lộn của con đóng phim hả?”
“Ai thèm xem chú Tư lồng lộn chứ, con muốn đi gặp Tiểu Bất Điểm thôi.” Rõ ràng, Bánh Bao Đậu vẫn còn ghét bỏ chú Tư lồng lộn nhà mình lắm.
“Ở tầng mười sáu ấy, hai mẹ con đi xem đi, làm xong việc anh sẽ qua đó.” Sở Ninh Dực nói xong liền gọi một thư ký đưa hai mẹ con họ xuống dưới.
“Nhưng con còn phải ngủ trưa mà.” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con gái.
“Mẹ, không tiêu hóa được là không tốt đâu, mẹ không biết cái này à?” Bánh Bao Đậu bày ra cái vẻ “Mẹ thật là ngốc” mà nhìn Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc quyết định nằm vật ra sofa, xua tay nói, “Mang đi đi, lập tức đưa nó đi đi.” Quả nhiên, con gái chỉ gần gũi với ba thôi, vẫn là con trai tốt hơn.
Sở Ninh Dực nín cười, bảo thư ký dẫn Bánh Bao Đậu đi tìm Tiểu Bất Điểm, nhìn cái bộ dạng kia của Thủy An Lạc là anh biết cô không muốn đi rồi.
Sau khi thư ký đi ra ngoài rồi, Sở Ninh Dực liền nhìn người phụ nữ đang nằm giả chết trên sofa. Anh bước qua ngồi xuống cạnh cô, Thủy An Lạc thấy vậy liền gối đầu lên đùi anh.
Sở Ninh Dực day trán cho cô, dịu dàng nói: “Có chuyện gì à?”
Thủy An Lạc gối trên đùi anh, hai chân gác lên tay vịn của ghế, lúc này cô còn đang chơi đùa với ngón tay anh, “Cũng không tính là chuyện, hôm qua em nói chuyện phiếm với Tân Nhạc, cô ấy nói mấy ngày nữa sẽ về quê. Sau đó hỏi em với Lão Phật Gia có muốn đi tụ tập trước khi sang năm mới không.”
“Nhà cô ấy không ở thành phố A, về quê ăn Tết không phải rất bình thường hay sao?” Sở Ninh Dực không hiểu chuyện này có gì mà khiến vợ mình không vui.
“Nhưng mà Tân Nhạc nói, mẹ cô ấy đã giúp cô ấy tìm đối tượng xem mắt rồi. Nếu lần này thành công, cô ấy có thể sẽ không quay về nữa.” Thủy An Lạc thở dài, cô phiền lòng chính là vì chuyện này.
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “Vẫn còn nghĩ đến thằng nhóc kia à?”
“Anh nói gì thế? Em chỉ cảm thấy hai người bọn họ cứ thế mà xa nhau thì thật là đáng tiếc.” Thủy An Lạc vỗ vỗ tay Sở Ninh Dực, “Nói thế nào thì đàn anh cũng là em họ anh mà, hơn nữa, cô đã mất rồi, đàn anh có một mình cũng rất đáng thương.”
Ánh mắt của Sở Ninh Dực lại càng có vẻ nguy hiểm hơn, “Nó có đáng thương hay không còn cần em quan tâm chắc?”
Thủy An Lạc cúi đầu cắn nhẹ một cái lên cổ tay anh, “Sao anh đáng ghét thế, anh ấy có phải em họ anh không hả?”
“Là em họ của anh không có nghĩa là vợ anh sẽ phải quan tâm đến cậu ta.” Sở Ninh Dực mặc cho cô cắn, giọng điệu vẫn khó chịu như trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...