Kiều Nhã Nguyễn dở khóc dở cười nhìn con gái của mình. Ba của con nói con mập mà có thấy con kích động thế đâu.
Bánh Bao Rau nhìn cô bé từ trên xuống dưới. Tiểu Bất Điểm kiên quyết không chịu mặc. Bánh Bao Rau nhảy xuống khỏi sofa rồi đi vào nhà tắm, “Gầy chỗ nào mà gầy? Người gì đâu toàn thịt.”
Tiểu Bất Điểm đi theo, thở phì phò tức giận ở phía sau, “Cậu thì hiểu gì chứ, đây được gọi là bụ bẫm đó? Ồ, cũng phải thôi, mấy lão già như cậu thì hiểu làm sao được.” Tiểu Bất Điểm hầm hừ.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng chẳng buồn co rút khóe miệng nữa.
Hai đứa nhỏ này đúng là hai cây hài trời sinh mà.
Tiểu Bảo Bối dẫn Tiểu Miên Miên đi vào, hai đứa nhỏ cứ cười ngọt ngào với nhau suốt, so với hai đứa nhỏ kể trên thì đúng là cách biệt một trời một vực.
An Phong Dương đang ngồi trên sofa xem tài liệu. Trong một năm trở lại đây có quá nhiều chuyện xảy ra, cho nên công ty của hai nhà An Sở đang chồng chất cả đống việc lên.
Mấy ngày gần đây An Phong Dương luôn mang việc về nhà làm, cho dù như thế, anh vẫn phải tăng ca tới nửa đêm.
Sở Ninh Dực bước vào, đạp cho An Phong Dương một cái, “Phong Tứ đâu?”
“Phim mới phải chạy cho kịp tiến độ, đã ăn với đoàn phim rồi.” An Phong Dương chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Thủy An Lạc đưa mấy đứa nhỏ đi rửa tay. Tay của Tiểu Bất Điểm đã được Bánh Bao Rau rửa sạch nhưng hai đứa nhỏ vẫn còn đấu võ mồm với nhau.
Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Đậu đứng trên bồn rửa tay. Bánh Bao Đậu ngồi xổm xuống, thò tay ra nghịch nước. Thủy An Lạc vừa đỡ Bánh Bao Đậu vừa nhìn về phía sau, “Chúng nó thế này làm chị đây cũng muốn có thanh mai trúc mã để yêu đương luôn rồi này.”
Sở Ninh Dực vào cửa, nhíu mày nhìn cô, “Em nói gì đấy?”
Thủy An Lạc lập tức quay lại, cúi đầu kéo bàn tay đang vầy nước của Bánh Bao Đậu ra, nghiêm túc trả lời, “Không có gì, em có nói gì đâu.”
“Mẹ nói, mẹ muốn tìm một thanh mai trúc mã để yêu đương.” Bánh Bao Đậu thò tay ra để ba rửa cho mình, tiếng cáo trạng cứ giòn tan.
Thủy An Lạc, “...”
Cô nuôi phải một con sói nhỏ vô ơn rồi.
Sở Ninh Dực cười mà như không, bóp xà phòng rửa tay ra rửa cho con gái, nhưng mắt vẫn liếc nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc toát mồ hôi lạnh đầy đầu, tay cũng chỉ rửa qua loa một cái rồi ra ngoài luôn.
“Anh rửa tay cho con bé nhé, em ra trước đây.” Thủy An Lạc dứt lời, cổ áo đã bị Sở Ninh Dực túm lại. Cô kêu “ai da” một tiếng rồi bị Sở Ninh Dực lôi ngược lại.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc về sau lưng mình, nhanh chóng rửa sạch bọt trên tay Bánh Bao Đậu, cầm khăn lông lau khô tay cho con bé, “Được rồi, ra ngoài tìm anh con đi.” Sở Ninh Dực ôm con bé xuống khỏi bồn rửa, đặt xuống nền đất, nhìn con bé chạy ào ào ra ngoài.
Thủy An Lạc muốn ra ngoài nhưng lại bị một tay Sở Ninh Dực kéo lại, tay kia sập cửa, đè cô lên cánh cửa.
Thủy An Lạc chớp mắt. Sở Ninh Dực vuốt ve gò má cô, “Muốn tìm thanh mai trúc mã kiểu như tên lớp hai kia phải không?”
Giọng anh vô cùng lạnh lẽo khiến tim của Thủy An Lạc cũng phải run bần bật lên theo.
Tên lớp hai này anh Sở dùng hay lắm. Anh Sở, anh muốn ghim chuyện này cả đời đấy hả?
“Thanh mai trúc mã làm sao mà so với anh Sở được, anh thấy có đúng không.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm nịnh nọt.
Sở Ninh Dực hừ lạnh, biểu cảm đó rõ ràng đang nói rằng: Em cứ giả bộ tiếp đi.
Thủy An Lạc đảo mắt như rang lạc, dường như đang nghĩ xem phải nói gì tiếp cho ổn.
“Ba ơi, điện thoại của ba nè.” Bánh Bao Đậu ở bên ngoài kêu lên.
Thủy An Lạc kích động, vội vàng chỉ tay ra bên ngoài, “Mau lên, nghe điện thoại, nghe điện thoại đi kìa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...