Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Hai cảnh vệ của Thủy Mặc Vân theo đằng sau người phụ nữ đó. Một người là Tiểu Mã, Thủy An Lạc có quen người này. Người còn lại thì cô chưa gặp bao giờ, cô chỉ biết đó là người phụ trách chuyện công việc của ba cô.
Người phụ nữ kia vốn bước từng bước mạnh bạo, thế nhưng lại không ngờ sẽ đụng phải Thủy An Lạc ở đây.
“Chị Lạc Lạc.” Tiểu Mã đi đằng sau nữ sĩ quan kia làm một cái mặt quỷ với cô.
Thủy An Lạc biết người phụ này. Lúc đến khu dành cho người nhà cô có từng gặp cô ta. Đây chính là nữ sĩ quan thầm mến ba cô, hình như lên là Hồng Quân, có lẽ vì cái tên này quá ấn tượng cho nên cô vẫn còn nhớ rõ.
Hồng Quân trông thấy Thủy An Lạc thì khuôn mặt lạnh lùng có chút dịu lại.
“Cô Thủy cũng ở đây à.” Có lẽ Hồng Quân đã làm quân nhân quá nhiều năm cho nên lúc nói chuyện cũng vô thức có một cảm giác uy nghiêm.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn vào bên trong, đây là ba của cô, chẳng lẽ cô tới đây không phải là chuyện bình thường sao?
“Hồng Thiếu tá đến thăm ba tôi à?” Thủy An Lạc mặt không đổi sắc nói, giành lại quyền chủ động của mình.
Đáng tiếc, Hồng Quân chẳng có một chút tính tự giác nào. Cô ta khẽ gật đầu một cái với Thủy An Lạc rồi nhìn về phía Thủy Mặc Vân: “Thủ trưởng, bọn họ nói với tôi là ngài viết đơn xin chuyển nghành, tại sao vậy? Đến mùa hè sang năm là ngài được thăng lên đến hàm Tướng rồi cơ mà!”
Thăng tướng?
Thủy An Lạc nhìn ba mình.
Thủy Mặc Vân nhíu mày, cất tờ giấy vừa viết đi.
“Ninh Dực, con đưa Lạc Lạc về nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa rồi.” Thủy Mặc Vân vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn họ.
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Đi thôi.”
Thủy An Lạc quay lại nhìn ba mình, bước mấy bước rồi mà vẫn cố ngoái đầu trông theo.
“Thủ trưởng, tôi không hiểu tại sao ngài vừa mới lập công lớn mà lại đột nhiên muốn chuyển nghành?” Hồng Quân buồn bực nói. Đúng là cô ta thầm thích Thủy Mặc Vân, nhưng lại càng ngưỡng mộ tài hoa của ông hơn.
Thủy Mặc Vân gấp gọn gàng đơn xin chuyển ngành lại rồi đặt trên bàn: “Không có gì, mấy năm nay tôi nợ con gái của tôi nhiều rồi, có thể nói tôi cũng không khiến Quốc gia này thất vọng gì cả, quãng đời sau này tôi chỉ muốn ở bên con gái của tôi thôi.”
“Con gái của ngài đã kết hôn rồi, người phải ở bên cô ấy là chồng của cô ấy, mà xem như ngài có chuyển ngành thì có thể làm được gì chứ? Ngày ngày ở nhà một mình đợi con gái lúc nào rảnh thì tới thăm ngài một lần sao?” Hồng Quân tức giận nói. Cô ta cảm thấy đây là chuyện điên rồ nhất mà Thủy Mặc Vân từng làm.
Thủy An Lạc đi một đoạn rồi nên không rõ ba cô nói gì, thế nhưng thanh âm của Hồng Quân rất lớn cho nên cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Sở Ninh Dực vỗ vỗ bả vai của cô, nói: “Đi thôi.”
Thủy An Lạc gật đầu rồi theo Sở Ninh Dực rời đi.
Hồng Quân đợi ở bên ngoài phòng cách ly một tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn căm tức mà cầm đơn xin chuyện ngành của Thủy Mặc Vân rời đi.
Hồng Quân ra khỏi khu vực bệnh viện, chờ cảnh vệ lái xe đến: “Tôi không hiểu nổi, rõ ràng Thủ trưởng là một người đàn ông vừa nhanh nhạy vừa sáng suốt, vậy mà cái người đàn bà kia thì sao, chỉ vì Thủ trưởng là quân nhân nên bỏ đi, còn cả con gái của ngài ấy nữa, cô ta...”
“Hồng Thiếu tá.”
Giọng của Thủy An Lạc đột nhiên vang lên, cắt ngang lời nói của Hồng Quân.
Tiểu Mã giật giật khóe miệng, cũng lúng túng nhìn về phía Thủy An Lạc.
Hồng Quân có chút lúng túng khó xử. Nói xấu người ta rồi bị người ta nghe thấy thì có thể không lúng túng được sao?
Thủy An Lạc khẽ gật đầu với Tiểu Mã rồi đi tới trước mặt Hồng Quân: “Cô Hồng, đưa đơn xin chuyển ngành của ba tôi cho tôi đi.”
“Cái gì?” Hồng Quân sửng sốt.
“Cô nói đúng, con gái gả đi như bát nước đã hắt ra ngoài. Tôi chỉ biết nghĩ cho mình, mà chưa bao giờ nghĩ rằng nếu ba tôi thật sự giải ngũ thì một mình ông ấy sau này phải sống sao.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhận lấy tờ đơn từ phía Hồng Quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...