Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Kiều Nhã Nguyễn với Phong Phong nâng đỡ nhau ngồi dựa vào tường. Kiều Nhã Nguyễn đưa tay vỗ vỗ đầu mình để giảm bớt ảnh hưởng chấn động còn chưa biến mất hoàn toàn.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nhìn mọi người rồi thở hắt ra một hơi: “Nhưng mà hình như chỉ có tôi là được vinh danh trên trường quốc tế thôi, mấy người đều là người ngoài biên chế cả!”
Mấy người họ quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn, bọn họ đâu có thèm để ý tới mấy cái đó chứ.
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực không có việc gì rồi ngồi xuống, tựa đầu vào vai anh, nhìn cửa băng đã bị bít chặt.
Thủy An Lạc hơi duỗi tay ra, đầu ngón tay lành lạnh, có giọt nước rơi xuống.
Cô ngẩng lên nhìn chỗ giọt nước nhỏ xuống, rồi lại bới chỗ bùn đất cùng băng hỗn tạp kia ra.
Đầu ngón tay của cô lạnh cóng, Thủy An Lạc kéo một miếng ngọc ra ngoài, đó là một miếng ngọc bình thường, con rồng nhỏ màu tím trong đó đã hoàn toàn biến mất.
Thủy An Lạc lắc lắc miếng ngọc trong tay cho Kiều Nhã Nguyễn xem: “Làm sao bây giờ? Còn phải trả lại cho Tiểu Bất Điểm nữa mà.”
Vừa nhắc tới Tiểu Bất Điểm, Kiều Nhã Nguyễn lại hơi ngẩn ra, sau đó quỳ dậy nhìn Phong Phong: “Rắn dẫn đường của con bé đâu rồi?”
Thủy An Lạc bị giật mình, tự dưng có cảm giác lúc này còn nguy hiểm hơn cả vừa rồi.
Rắn con là bảo bối của Tiểu Bất Điểm, còn miếng ngọc này là thứ cuối cùng mà Tát Phổ Man để lại cho con bé.
Nhưng mà con rồng nhỏ trong khối ngọc đã không còn nữa rồi, nếu như con rắn nhỏ cũng mất mất thì...
Thủy An Lạc run lên rồi yên lặng lui vào trong lòng Sở Ninh Dực.
Chuyện này nghiêm trọng rồi đây.
Phong Phong cũng giật mình, mặc kệ bản thân đang mệt mỏi cỡ nào cũng cố gắng đứng dậy, lật tung mớ vải rách nát trên người ra hy vọng tìm được bóng dáng con rắn nhỏ.
Lạc Hiên nhìn dáng vẻ căng thẳng như sắp bị giết tới nơi của hai người họ thì nhịn không được liền nói, “Vợ chồng hai người đã khốn cùng đến mức này rồi cơ à? Chẳng phải chỉ là một con rắn thôi sao?”
“Anh thì hiểu cái quái gì chứ!” Phong Phong tức giận nói.
Thủy An Lạc gật đầu, cô cũng muốn nói câu đó. Dù sao thì đắc tội với Tiểu Bất Điểm cũng khó mà nói được.
Sở Ninh Dực cầm lấy miếng ngọc rồi đặt trong tay mình nhìn một hồi: “Cái này không thành vấn đề, chuyện rắn dẫn đường thì chờ chúng ta ra ngoài rồi nó sẽ tự quay về.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhìn qua bọn họ: “Còn được không?”
Lạc Hiên lắc đầu: “Tàn rồi.”
Thủy An Lạc nhấc chân đá anh một cái rồi bị Lạc Hiên lườm lại.
“Chuyện Lawrence giao cho tôi, còn những cái khác tôi không quan tâm!” Lạc Hiên nhìn Sở Ninh Dực rồi trầm giọng nói.
“Chẳng phải anh đã đưa ông ta đi rồi sao?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Lạc Hiên hơi nhún vai tựa như đang nói: Tôi chỉ đang nói với cậu một tiếng thôi.
Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi cũng không phản đối, dù sao thì Lawrence cũng đã hại chết Long Man Việt - là mẹ của anh ấy. Tuy rằng cô cũng hận Lawrence nhưng so ra thì Lạc Hiên còn hận ông ta hơn cả cô.
“Em chỉ có một yêu cầu, anh đừng để ông ta chết sớm!” Thủy An Lạc căm hận nói.
“Cứ yên tâm đi!” Lạc Hiên cong môi cười, là một nụ cười tàn độc.
Thủy An Lạc đưa tay xoa xoa cái bụng của mình rồi ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Mấy ngày chưa được ăn cơm rồi.”
Nếu như không phải mấy ngày nay chiến hỏa liên miên khiến cô không có thời gian để ý xem bụng của mình có đói hay không thì có lẽ cô đã chết đói từ lâu rồi.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô rồi vịn vách tường đứng dậy: “Mọi người chờ một lát, AnTam.”
An Phong Dương bất đắc dĩ vịn tường đứng dậy theo: “Xem như tôi đã thấy rõ lòng dạ của cậu rồi, vợ của cậu là để yêu thương, còn tôi là để hành hạ.”
Sở Ninh Dực quăng cho anh một ánh mắt tự biết là tốt, sau đó rời đi trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...