Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc lo lắng nhìn Sở Ninh Dực, hai người này khó mà phân cao thấp được, có vẻ như tên Hàng Giả kia lợi hại hơn bọn họ nghĩ.
Mà quan trọng là lúc Sở Ninh Dực đối phó với hắn lại có quá nhiều cố kỵ.
Thủy An Lạc hơi mím môi, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào hầm băng cách đó không xa.
“Anh, anh bảo em có thể nhảy vào kia trước khi bom nổ không?” Thủy An Lạc đột nhiên nói.
Lạc Hiên quay đầu nhìn thoáng qua rồi hừ một tiếng, tiếp tục nghiên cứu quả bom dưới chân cô: “Khả năng em bị nổ banh xác lớn hơn.”
“Anh Xinh Trai! Anh ra ngăn cái tên giả mạo kia lại đi, em với anh Sở nhà em nói chuyện một chút.” Thủy An Lạc vỗ vỗ vai của An Phong Dương, nói.
An Phong Dương nhíu mày: “Em muốn làm gì?”
“Nhanh đi, nếu không chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này đấy, hay là anh cũng bị đồ giả kia cảm nhiễm virus rồi?” Thủy An Lạc trầm giọng nói: “Anh Sở không giết được hắn ta đâu.”
An Phong Dương nhíu mày rồi đứng dậy, đi qua thay thế vị trí của Sở Ninh Dực, tuy rằng anh đánh không lại tên Hàng Giả này nhưng ngăn cản một, hai phút thì vẫn được.
Sở Ninh Dực nhanh chóng đi về phía Thủy An Lạc rồi cúi đầu nhìn lựu đạn dưới chân cô.
Thủy An Lạc kéo cổ tay của anh, để anh khom lưng rồi ghé sát vào tai anh thì thầm to nhỏ.
“Không được!” Sở Ninh Dực không đợi cô nói xong đã lập tức phản đối.
Thủy An Lạc tức muốn giậm chân: “Bây giờ đã không còn thời gian nữa rồi! Anh không giết được tên đó, nếu cứ tiếp tục thế này thì rất có thể người thua chính là anh!”
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang tức đến phát khóc rồi lại nhìn An Phong Dương sắp không chống đỡ được, anh hơi nheo mắt lại.
Thủy An Lạc cắn môi nhìn anh: “Không thử xem thì làm sao mà biết được?”
“Thành tích chạy tám trăm mét của em thảm hại như thế, không cần thử cũng biết!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa cởi khuy áo trong ra, sau đó xắn tay áo lên: “Theo chân của anh từ từ lui về phía sau.”
“Hả?” Thủy An Lạc khó hiểu.
Sở Ninh Dực đưa tay vỗ vỗ đầu cô: “Sợ đến nỗi nghe không hiểu nữa rồi à?” Sở Ninh Dực bật cười, rồi dùng mũi chân chậm rãi đẩy chân của Thủy An Lạc ra.
“Không được!” Thủy An Lạc nắm chặt cánh tay của anh: “Em không muốn anh giẫm nó cho em.”
“Lẽ nào em có thể chạy qua bên kia trước khi bom nổ sao? Anh thì có thể.” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.
Thủy An Lạc nắm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, không muốn lui lại: “Mỗi lần anh muốn đẩy em đi thì toàn lừa em cả.”
“Thủy An Lạc, em nghe lời, đói bụng mấy ngày rồi chẳng lẽ em không muốn về nhà à?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Em không muốn!” Thủy An Lạc cắn môi.
Sở Ninh Dực hạ mắt nhìn cô: “Lần này để anh chạy!”
“Nhưng mà chân anh đã từng bị tàn phế một lần rồi, để anh chịu tiếp một lần nữa thì chẳng thà để em nổ chết đi còn hơn!” Thủy An Lạc cắn chặt môi.
“Thủy An Lạc! Em thử nói một câu “Anh không thể” nữa thử xem?” Sở Ninh Dực trở tay nắm chặt lấy tay cô, dưới chân tăng mạnh lực khiến chân của Thủy An Lạc bị đá ra ngoài, lúc này chân của anh đã giẫm lên quả bom.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc cúi đầu, mím chặt môi, nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực đang giẫm chân lên bom trọng lực.
“Lạc Hiên, đưa mọi người lui về hầm băng đi!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Lạc Hiên hơi nhướng mày nhưng cũng hiểu Sở Ninh Dực muốn làm gì.
“Em không muốn!” Thủy An Lạc nắm chặt lấy cánh tay của Sở Ninh Dực: “Đây là ý của em cơ mà!”
“Rõ ràng là em không có khả năng để thực hiện nó!” Sở Ninh Dực nhướng mày nói sau đó đặt tay lên vai cô: “Đây là một ý hay, thế nhưng để anh thực hiện thì vẫn tốt hơn, em nghe lời anh đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...