Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Đầu óc của Thủy An Lạc trở nên trống rỗng, cô chỉ biết điên cuồng nuốt nước miếng.
Nghĩ tới cảnh tượng trước đó, Thủy An Lạc chỉ cảm thấy cả người vốn đã ướt lại bị mồ hôi thấm ướt thêm một tầng nữa.
Vừa nãy cô đã rất cẩn thận rồi, nhưng không ngờ lại vẫn trùng hợp giẫm phải như vậy.
Thủy An Lạc đứng đờ ra đó, ngay cả can đảm giơ tay lên cũng không có.
Mà hiện tại Lạc Hiên đang chung tay với Phong Phong đánh nhau với Băng Tuyết vẫn được coi là dư sức.
Còn cuộc chiếc giữa Sở Ninh Dực và Hàng Giả mới là một cuộc chiến đặc sắc.
Thủy An Lạc lắng nghe tiếng đánh nhau vang lên bên tai. Cô cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình rồi nhìn sang Long Man Ngân đang đứng cách cô không xa.
“Ba Lạc! Vụ nổ vừa nãy có thể đã khiến mẹ con bị thương rồi, trước hết ba đưa mẹ con về trước đi!” Thủy An Lạc có chút lo lắng nói.
Lạc Vân cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Long Man Ngân rồi lại nhìn hai người bên kia. Ông nghĩ hai người họ hoàn toàn có thể giải quyết việc này nên đành gật đầu.
Long Man Ngân đi qua nắm lấy cánh tay của Thủy An Lạc: “Con đi với mẹ luôn đi, ở đây bọn họ có thể giải quyết được!”
Thủy An Lạc vội lắc đầu, thậm chí còn hơi căng thẳng lập tức rút tay của mình ra: “Mẹ cũng nói họ có thể giải quyết được mà, xong xuôi con sẽ rời đi với anh Sở, mẹ mau về trước đi!” Thủy An Lạc sốt ruột nói, như thể chỉ sợ hai người họ không chịu đi mà thôi.
“Nó sẽ không sao đâu, giả thì cả đời này cũng chỉ có thể là giả được thôi, sẽ không phải là đối thủ của nó, trước hết chúng ta...”
“Mẹ! Mẹ cứ về với ba Lạc trước đi, chuyện hôm nay thực sự cảm ơn ba Lạc đã giúp bọn con mở được cửa phòng nghiên cứu gen!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
Lạc Vân nheo mắt nhìn Thủy An Lạc, ông nhìn dáng vẻ của Thủy An Lạc lại muốn nói gì đó.
“Ba Lạc đi mau đi, ba không thấy trán mẹ con toát đầy mồ hôi rồi à? Chắc chắn là mẹ con đang khó chịu lắm đấy!” Thủy An Lạc lớn tiếng nói, vừa hay có thể chặn được việc Lạc Vân lên tiếng.
Lạc Vân cúi đầu nhìn Long Man Ngân rồi dứt khoát bế bà lên: “Chúng ta đi về trước, mấy đứa cẩn thận một chút!”
“Nhưng mà...”
“Mẹ về trước xem tình hình của ba con thế nào, nếu không con sẽ lo lắng!” Thủy An Lạc nói.
Long Man Ngân nhíu mày.
“Đi thôi, chuyện của bọn nó thì bọn nó có thể giải quyết được!” Lạc Vân nói.
“Vâng, vâng, vâng, ba Lạc đi đường cẩn thận một chút!” Thủy An Lạc nói rồi cuống quýt vẫy tay để bọn họ rời đi.
Sau khi thấy bóng lưng của Lạc Vân cùng Long Man Ngân biến mất, ý cười trong mắt Thủy An Lạc lập tức biến mất, cô thở mạnh một hơi rồi nhìn xuống dưới chân mình.
Kiều Nhã Nguyễn khập khiễng đi về phía Thủy An Lạc. Thủy An Lạc đột nhiên hét lên một tiếng sợ hãi: “Tránh xa con đường này ra!”
Thủy An Lạc vừa mới tính toán xong, đám người kia đánh lâu như vậy vẫn không bị đạp vào lựu đạn vì bọn họ vẫn luôn ở phạm vi khu vực tập hợp, không lan đến bên này.
Cho nên rất có thể ở đây còn có quả lựu đạn khác.
Kiều Nhã Nguyễn dừng một chút rồi đứng lại nhìn Thủy An Lạc: “Mày làm sao thế?”
Kiều Nhã Nguyễn nói xong thì thấy khuôn mặt khóc không ra nước mắt của Thủy An Lạc đang lấy ngón tay chỉ chỉ dưới chân của mình.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn đôi giày lấm lem bùn đất của Thủy An Lạc, đây là hậu quả của việc mấy ngày nay tạo thành: “Cái gì cơ?” Kiều Nhã Nguyễn dè dặt hỏi.
“Hình như tao đạp nhầm chỗ rồi!” Thủy An Lạc nói, thanh âm run rẩy hơn vài phần.
Khuôn mặt thả lỏng của Kiều Nhã Nguyễn lập tức biến sắc, cô nhìn về phía chân của Thủy An Lạc lần nữa.
Kiều Nhã Nguyễn chầm chậm nhích người qua, mỗi bước đi đều cực kỳ thận trọng, mãi đến khi cô đến bên cạnh Thủy An Lạc rồi mới ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng đào bùn đất ở hai bên chân của Thủy An Lạc lên.
Một tay của Thủy An Lạc chống xuống vai của Kiều Nhã Nguyễn, môi mím lại thật chặt.
Cô muốn nói, có thật là rồng sẽ bảo vệ cô không vậy hả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...