Thủy An Lạc nghĩ, đột nhiên nhảy lên một cái, “Em biết.”
“Nói tử tế, nhảy nhót cái gì?” Sở Ninh Dực không buồn ngẩng đầu, nói thẳng một câu.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc bĩu môi, quả nhiên liền ngoan ngoãn lại, “Số Bảy có thể vào mà, chỉ cần số Bảy đi vào, cửa cũng sẽ được mở ra.”
Số Bảy là tên Sở Ninh Dực giả kia.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn vợ mình, đây là một ý kiến hay.
“An Tam, cậu dẫn người đến phòng nghiên cứu người cải tạo gen, bọn tôi sẽ đến chỗ đài phun nước. Trong lúc bọn tôi cầm chân Zero, các cậu nhanh chóng giải quyết vấn đề bên kia, sau đó dẫn đội đến sân bay trực thăng, chuẩn bị rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào.”
Việc này vốn nên do Phong Phong làm, nhưng là cho dù thế nào Phong Phong cũng phải đến chỗ đài phun nước một lần. Dù sao, nơi đó có mẹ của anh, cho nên lần này quyết định cặp đôi Sở Ninh Dực và An Phong Dương sẽ phải xa nhau.
An Phong Dương gật đầu, cúi đầu nhìn vợ mình, “Hinh Nhi, em và bác gái ra sân bay chờ trước đi.”
Mân Hinh hé miệng, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nghe theo anh.
Long Man Ngân nhíu mày, “Chuyện này mẹ phải...”
“Mẹ.” Thủy An Lạc ngắt lời Long Man Ngân, chỉ về phía cái bụng tròn vo của bà, “Mẹ nghĩ cho em con một chút có được không?”
Long Man Ngân xoa bụng mình, lông mày nhíu chặt lại.
“Chuyện này không còn gì để mà thương lượng nữa hết.” Long Man Ngân kiên trì nói.
“Mẹ, sao nói mãi mẹ vẫn không thông vậy. Mẹ đi qua cũng chỉ vướng tay vướng chân thôi. Nếu mẹ xảy ra chuyện gì thì con phải làm sao, ba phải làm sao? Mẹ không để ý đến ba con nữa, vậy ba Lạc thì làm sao?” Thủy An Lạc tiếp tục bị chọc tức đến giậm chân.
“Lại nhảy?” Sở Ninh Dực dường như đang soi mói cô, nhảy một cái là bị nói một câu.
Thủy An Lạc quay đầu lại, ném cho anh một cái liếc mắt, sau đó lại nhìn về phía Long Man Ngân, “Mẹ, con biết mẹ sợ con gặp bất trắc, nhưng mẹ như thế này...”
Không cảm thấy sẽ dễ xảy ra chuyện hơn sao?
“Man Ngân, trong chuyện này anh tán thành với cách nói của Lạc Lạc, em không thể đi được, quá nguy hiểm.” Thủy Mặc Vân cũng nói theo.
“Anh khỏi phải tán thành ai hết, việc này em quyết định.” Giọng của Long Man Ngân không chút khách khí.
Phải biết rằng, ở chỗ này, người có địa vị cao nhất chính là Thủy Mặc Vân, mà Long Man Ngân là người đầu tiên dám sẵng giọng với ông.
Thủy An Lạc: “...”
Bà mẹ hiểu hết sự đời của cô, từ lúc thân phận của ba cô bị vạch trần đã không còn nể mặt ba cô nữa rồi.
Thủy An Lạc cun cút chạy về bên Sở Ninh Dực, khẽ thì thầm câu gì đó.
Sở Ninh Dực dở khóc dở cười vò vò đầu vợ mình. Cô ấy đang sợ lát nữa mẹ cũng sẽ xử lýmình đây mà.
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập, không ai dám nói thêm câu nào.
Mân Hinh thấp giọng nói với An Phong Dương điều gì đó. Kiều Nhã Nguyễn cũng ghé bên tai Phong Phong nói một câu.
Kiều Nhã Nguyễn có chút hiểu biết về Long Man Ngân. Dù sao trước kia cô cũng hay đến nhà Thủy An Lạc ăn trực. Trong ấn tượng của Kiều Nhã Nguyễn, Long Man Ngân là một sự tồn tại tựa như nữ thần.
“Em cứ có cảm giác như kiểu ba mẹ Lạc Lạc vẫn chưa ly hôn vậy, tình cảm này, còn giống vợ chồng hơn so với lúc chưa ly hôn.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói với Phong Phong.
Phong Phong nhướng mày nhìn cô, “Quan hệ của hai người này đúng là vi diệu đến mức nhìn không thấu.”
Lúc bầu không khí đang chìm trong sự ngượng ngập, A Sơ lại bảo mọi người cẩn thận, có thứ gì đó đang tiến lại gần.
Anh ta nói là thứ gì đó, càng khiến mọi thứ trở nên ảo diệu hơn.
Sở Ninh Dực đóng laptop lại giao cho Mân Hinh. Cô dùng bọc chống thấm bao lại rồi mới đeo lên lưng.
Tất cả mọi người trong hang động đều vào tư thế chuẩn bị. A Sơ và người của Sư Hạ Dương canh giữ ở cửa hang, duy trì trạng thái sẵn sàng phản công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...