Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Mân Hinh cắm USB vào đúng lúc bên ngoài truyền tới tiếng nổ súng, ngay sau đó A Sơ liền đóng cửa phòng tín hiệu lại, chặn nguy hiểm bên ngoài.

Mân Hinh coi như không nghe thấy tiếng súng. Sau khi phá hỏng chương trình của bọn chúng, cô liền nhập chương trình của mình vào, như vậy thì họ có thể bắt được tín hiệu rồi.

Mà lúc này Phong Phong đã đưa được Thủy Mặc Vân và người của ông tới gần căn cứ. Còn Kiều Nhã Nguyễn và Sư Hạ Dương thành một tốp khác. Họ chia thành hai đội để tiến hành.

Thủy Mặc Vân nhìn đài phun nước cách đó không xa, hai tay siết chặt lại, cái ông cần cho nổ tung chính là cái đó.

Nhưng phải tiêu diệt được người cải tạo gen xong ông mới có thể làm chuyện này được.

“Đi từ đây vào, bên trên là phòng nghiên cứu người cải tạo gen, nhưng không gian trong đó rất hẹp, chỉ có thể đi hàng một vào được thôi.” Phong Phong nói rồi dẫn đầu tiến vào.

Thủy Mặc Vân quay lại dặn mấy người đi chuẩn bị những thứ nhẹ nhàng đi theo họ, chỉ cần mang súng đạn là được.

Kiều Nhã Nguyễn và Sư Hạ Dương đưa đội của mình tìm đường vào lòng đất để bao vây phòng nghiên cứu cùng với người của Thủy Mặc Vân.

Như vậy mới không bị lọt chút sơ hở nào.


Nhưng Kiều Nhã Nguyễn càng đi càng cảm thấy bất an, giữa ban ngày ban mặt, họ rục rịch ầm ĩ như vậy mà xung quanh nơi này lại vô cùng yên tĩnh.

Trừ cuộc đuổi bắt điên cuồng đêm qua ra, tới sáng nay bỗng yên tĩnh hẳn.

Chuyện này không bình thường, rất không bình thường.

Mà điều Kiều Nhã Nguyễn không biết chính là, không phải lúc này không bình thường, mà hiện tại chú Hạng không rảnh để mà quan tâm tới họ. Ông ta đang làm phẫu thuật cho Công chúa Delia. Đây là một cuộc đại phẫu cho nên ông ta đã đóng chặt mọi lối vào. Bên ngoài có thành ra thế nào ông ta cũng mặc kệ, không quan tâm.

Lúc này Thủy An Lạc được Hàng Giả đưa vòng trở về chỗ đài phun nước. Cô sờ cằm nhìn xung quanh: “Yên tĩnh thật đấy, chuyện này quá bất thường.”

Hàng Giả nheo mắt nhìn cô nhưng không lên tiếng.

“Tối qua thì điên cuồng đuổi bắt chúng ta, sao hôm nay lại im ắng như vậy?” Thủy An Lạc nói, còn cố tình nhìn ngó xung quanh, đúng là không có người thật.

Cô quay lại nhón chân kề lên bả vai Hàng Giả, “Haiz, Sở Ninh Dực, anh nói xem chắc không phải BOSS lớn chạy rồi chứ? Bị dọa cho chạy rồi à?”

Hàng Giả liếc cô một cái, trầm giọng nói: “Không đến mức thế đâu.”


“Thế sao lại im ắng thế này?” Thủy An Lạc nói, vẫn tò mò chỉ chỉ xung quanh, “Anh xem anh xem, chẳng có ai cả.”

Hàng Giả nhíu mày nhưng vẫn không đáp lại cô.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, nhìn xung quanh rồi quyết định không thèm nói chuyện với tên Hàng Giả này nữa, không biết lúc này anh Sở đã chặn được mấy người kia lại chưa.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn ngón chân đang bấu xuống đất, tín hiệu ơi tín hiệu, không có tín hiệu thì họ sẽ hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì cả.

“Lạc Lạc, chúng ta phải đi rồi.” Hàng Giả bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc “a” lên một tiếng, quay lại nhìn Hàng Giả đang tiến tới.

Hắn đi qua xoa đầu cô, “A cái gì, đi thôi.”

“Nhưng mà đi đâu?” Tạm thời cô chưa muốn đi, nếu anh Sở quay lại tìm cô thì nhất định sẽ tới nơi này.

Hàng Giả nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa cô tiến về phía trước, “Cứ đi tới đâu thì đi thôi.”

Thủy An Lạc thầm trợn mắt, nếu không phải tao là chiếc bút đọc hiểu của anh Sở, có quỷ mới chơi trò lãng mạn này với mày.

“Được.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm nói.

Tình hình bên phía đài phát tín hiệu cũng không khả quan hơn là bao. Đài phát tín hiệu xảy ra chuyện gần như đã dẫn tất cả mọi người tới, một mình A Sơ chặn bên đó cũng dần mất sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui