Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Băng Tuyết cũng đang nhìn hai Sở Ninh Dực hoàn toàn giống nhau, ít nhất thì giờ phút này, cô ta cũng không thể nhận ra được ai mới là giả.

“Cô Long.” Băng Tuyết trầm giọng nói.

Vì hai người bên cạnh đang đánh nhau nên Thủy An Lạc bị lắc tới lắc lui, lắc đến mức cô mụ mị hết cả người. Hai người này có biết giữa họ còn có một người sống không vậy hả?

Thủy An Lạc vốn đang chửi má nó, ngón tay lại sờ được thứ gì đó giống như khuy áo trên cánh tay của Hàng Giả. Cô rũ mắt, lẳng lặng bóc nó ra khỏi tay hắn.

Sau khi lấy được rồi cô liền hất mạnh tay Sở Ninh Dực ra, theo quán tính nên lại bị Hàng Giả kéo lấy, trông giống như cô đẩy Sở Ninh Dực vậy.

Sở Ninh Dực chỉ cảm thấy mình được nhét một cái gì đó vào tay, sau đó thì Thủy An Lạc đã bị kéo đi mất.

Lồng ngực của Hàng Giả vững chắc khiến Thủy An Lạc đâm vào mà đau cả đầu. Cô không nhịn được chửi thề một tiếng, mẹ cái tên Hàng Giả này, cả đời mày cũng chỉ là hàng giả mà thôi.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn người bên kia.

Khóe miệng Hàng Giả khẽ nhếch lên, vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Thủy An Lạc.

Băng Tuyết cũng đang đứng bên cạnh, Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, đánh mắt ra hiệu cho anh mau rời đi, chờ lát nữa trực thăng hạ cánh là Phong Phong sẽ đưa người tới chỗ phòng nghiên cứu cải tạo gen, tới đúc đó nói gì cũng muộn mất rồi.


“Đồ hàng giả, biết ngay mày chắc chắc không phải là đối thủ của Sở Ninh Dực mà, hàng giả chính là hàng giả thôi.” Thủy An Lạc gào lên với Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhíu mày, siết chặt lấy chiếc khuy áo trong tay.

Tên Hàng Giả kia lại nhếch mép cười.

Thủy An Lạc chui ra khỏi lòng Hàng Giả, ôm lấy cánh tay hắn, lại giống như đang trốn sau lưng hắn nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Coi tao là đồ ngốc hả, ngay đến cả chồng tao chẳng lẽ tao cũng không thể nhận ra được sao?”

Sở Ninh Dực: “...”

“Ông xã, đi mau.” Nói rồi Thủy An Lạc liền kéo Hàng Giả chạy về một hướng.

Sở Ninh Dực: “...”

Đệch, cô nhóc này đang làm gì vậy?

Băng Tuyết vẫn đang đứng một bên, thấy Thủy An Lạc kéo một người đi, bỏ lại một người.


Thủy An Lạc không đến nỗi không thể nhận ra chồng mình, hơn nữa giờ người cải tạo gen cũng có vài điểm chưa hoàn chỉnh nên kể cả Thủy An Lạc có nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Thế nên, lúc Sở Ninh Dực đang định đuổi theo, Băng Tuyết liền nói, “Số Bảy.”

Sau khi Băng Tuyết lên tiếng, Sở Ninh Dực liền khựng lại.

Số Bảy?

Sao không gọi là 007 luôn đi?

Có điều...

Sở Ninh Dực hơi rũ mắt, xem ra kể cả là người của căn cứ cũng không thể phân rõ được thật giả. Sở Ninh Dực vốn đang quay lưng lại với Băng Tuyết, anh lẳng lặng nhé chiếc khuy áo mà Thủy An Lạc đặt vào tay mình vào trong tay áo bên phải.

Sở Ninh Dực khẽ cúi đầu, không lên tiếng.

Băng Tuyết nheo mắt nhìn anh, có vẻ cũng đang nghi ngờ về thân phận của anh, cho nên bỗng nắm lấy cổ tay phải, cúi xuống liền thấy cổ tay áo của anh, lại nheo mắt nhìn về hướng Thủy An Lạc bỏ đi, quả nhiên Thủy An Lạc vẫn có thể nhận ra.

Băng Tuyết hất tay Sở Ninh Dực ra, trầm giọng nói: “Không cần đuổi theo, kể cả bọn họ có chạy cũng không có tác dụng gì đâu. Cậu tới bãi đỗ máy bay đưa đám người kia tới phòng nghiên cứu người cải tạo gen đi.”

Sở Ninh Dực thầm lo lắng cho cô vợ ngốc nhà mình, nhưng vợ anh cố tình làm như vậy là để anh có thể rời đi.

Sở Ninh Dực sải bước, đợi chuyện này kết thúc rồi về phải dạy dỗ lại cô vậy.

Thủy An Lạc ôm lấy Hàng Giả đi một lúc lâu, ngoảnh lại thấy Sở Ninh Dực đi rồi cô mới khẽ thở phào một hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui