An Phong Dương nghe Sở Ninh Dực nói vậy, sững sờ trong giây lát, không nói được gì.
Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ nhẹ lên mặt bàn, nhỏ giọng nói, “Họ có nói lúc ở hầm băng, mục đích của chú Hạng là cứu Delia, có thể thuận tiện nghiên cứu luôn người cải tạo gen, mục đích chủ yếu là để nghiên cứu ra Delia, hay là chú Hạng có mục đích khác?”
An Phong Dương hoàn toàn cạn lời.
“Tính đến hiện tại, nguyên nhân cái chết của Công chúa Delia vẫn là một bí ẩn, các giả thuyết trước đó bây giờ đã bị bác bỏ hết.” Sở Ninh Dực nói rồi không gõ ngón tay lên mặt bàn nữa, “Nếu như bây giờ chúng ta chiếm lấy nơi này ngay, ai có thể đảm bảo, những kẻ thực sự xuống tay với Công chúa Delia không phải ngư ông đắc lợi?”
An Phong Dương, “...”
Sở Ninh Dực thu tay về, “Mấy năm nay cậu đã sống quá yên ổn rồi.”
An Phong Dương cười khổ, những điều này anh chưa từng nghĩ tới.
“Trước khi nguyên nhân cái chết của Công chúa Delia được điều tra rõ ràng, nếu chúng ta tùy tiện hành động, có lẽ bây giờ đã bị diệt luôn rồi.” Sở Ninh Dực nói.
An Phong Dương hoàn toàn sững sờ.
Sở Ninh Dực đứng dậy, “Cậu thực sự cho rằng chú Hạng vẫn là chú Hạng sao? Ông ấy luôn giữ lấy nơi này, với thân phận Zero, là người xây dựng nên tất cả kế hoạch, hoặc như cậu nói, là một tên biến thái nghĩ ra cách cứu người không tưởng như vậy.”
Sở Ninh Dực đưa tay vỗ vai An Phong Dương, “Nghĩ cho cẩn thận đi, nếu ở đây chúng ta đi sai một bước sẽ biến thành một bước đi sai thua cả bàn cờ thật đấy.” Sở Ninh Dực nói xong liền đi ra ngoài.
Một mình An Phong Dương ngồi lại trong phòng nhìn bóng lưng anh rời đi, trên mặt ánh lên vẻ phức tạp.
Từ lúc vào đây đến giờ, anh đã bỏ qua quá nhiều thứ. Quả thật mấy năm nay anh sống quá an nhàn rồi.
***
Thành phố A, Thấm Tâm Viên.
Khi Thủy An Lạc quyết định tới đảo Kim Cương, không khí trong nhà có vẻ trầm xuống.
Phong Phong chắc chắn phải đi, vì nó có liên quan tới mẹ anh.
Kiều Nhã Nguyễn cũng phải đi, bởi vì Thủy An Lạc muốn đi.
Nhưng như vậy thì sẽ chỉ còn một mình Mân Hinh ở nhà, như thế không ổn.
“Không cần lo cho tôi đâu.” Mân Hinh nói, “Ở đây rất an toàn, tôi sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nếu một mình cô ấy ở lại, sẽ nhanh chóng bị những kẻ luôn rình rập cô ấy ở bên ngoài bắt mất.” A Sơ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên mở lời.
Thân phận Mân Hinh đặc thù, cho nên An Phong Dương mới phải bảo vệ từng li từng tí như vậy.
Mân Hinh hơi cúi đầu, không nói gì nữa.
Chỉ là trong đôi mắt thâm sâu của cô có thứ gì đó đang lay động.
Mà quan trọng nhất là trong nhà vẫn còn mấy đứa nhỏ.
“Tôi và anh tôi sẽ đi.” Thủy An Lạc quyết định.
Phong Phong thản nhiên liếc nhìn cô, không có bất kỳ ý vị sâu xa nào.
Ý của anh là, tôi đây đi làm chuyện của mình, liên quan gì tới cô?
Thủy An Lạc, “...”
Thật là!
Bánh Bao Đậu dựa vào lòng Thủy An Lạc, bàn tay nhỏ ôm riết lấy cổ Thủy An Lạc không chịu buông.
“Con không muốn mẹ đi đâu.” Bánh Bao Đậu tủi thân.
Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối cùng im lặng. Tiểu Bất Điểm vẫn không vui vì chuyện miếng ngọc bội, lúc này cũng im lặng không nói gì.
Tiểu Miên Miên từ đầu đến cuối vẫn dựa vào người Mân Hinh, cũng luôn lặng im không ho he gì hết.
Mân Hinh vẫn ôm chặt lấy con gái, thỉnh thoảng lại hôn lên gương mặt xinh đẹp của bé con.
Lạc Hiên nhìn mấy đứa trẻ trong phòng, đưa tay sờ mũi mình, như thế này thì khó rồi, nếu đưa cả mấy đứa nhỏ đi cùng thì đúng là tự tìm cái chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...