Đảo Kim Cương.
A Sơ nói, Sở Ninh Dực không bao giờ có chuyện bị bắt cả, chỉ có thể là mời.
Câu nói này luôn là sự thật.
Lúc này, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đang ngồi trước bàn ăn dùng bữa cùng chú Hạng.
Băng Tuyết trở về tay không. Khi cô ta bước vào, Sở Ninh Dực vô thức thấy căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy một mình cô ta thì lại yên lòng.
Chú Hạng nheo mắt nhìn Băng Tuyết, “Người đâu?”
Băng Tuyết nhìn Sở Ninh Dực, lại nhìn chú Hạng, không biết có nên nói hay không.
Sở Ninh Dực vẫn tỏ ra vô cùng ung dung, chỉ cần Thủy An Lạc chưa tới thì mọi chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều.
Chú Hạng nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng nói, “Nói đi.”
Băng Tuyết khẽ gật đầu, trầm giọng nói, “A Sơ đột nhiên xuất hiện, người của chúng ta căn bản không thể nào đến gần Thủy An Lạc.”
“A Sơ?” Chú Hạng cất tiêng, nhưng ánh mắt thì vẫn đang hướng về phía Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực thì vẫn đang từ tốn ăn uống, “Gặp được A Sơ? Chuyện này bất ngờ thật đấy.”
Chú Hạng nhíu chặt hai đầu lông mày, phất tay bảo Băng Tuyết lui đi.
Băng Tuyết gật đầu, sau đó mới xoay người ra ngoài.
“A Sơ trước nay không quản chuyện rỗi hơi, cho dù nể mặt cậu, cũng sẽ không xuất hiện ở thành phố A.” Chú Hạng nói.
“Đúng như vậy.” Sở Ninh Dực xác nhận lời ông ta nói.
An Phong Dương không ăn nhiều cho nên lúc này đã xong bữa sáng. Anh dựa người vào ghế nhìn hai người họ, trên khóe miệng đang nhếch lên nụ cười không đứng đắn.
“Nói không chừng A Sơ phải lòng Em Đẹp Gái nhà chúng ta rồi cũng nên. Dù sao đến một Sở tổng vĩ đại như thế cũng không trốn thoát được, vì cô ấy mà vứt bỏ luôn cả tôi kia mà.” An Phong Dương có vẻ ngoài rất nho nhã, đây cũng là lý do vì sao cho dù anh nói anh là binh vương cũng không ai tin.
Bởi vì, anh quá đẹp
Đẹp như vậy, nên được người khác bảo vệ.
Sở Ninh Dực nhìn anh một cái, cũng không có ý tứ sâu xa gì, vẫn chỉ cười tao nhã như trước.
Chú Hạng cũng bật cười theo, “Con bé đúng thật là khiến người ta thấy dễ mến thật, nhưng dù có là như thế đi chăng nữa thì con bé vẫn phải đến.”
Sở Ninh Dực đặt đũa xuống, rõ ràng là đã ăn xong rồi.
Chú Hạng phất tay cho người dọn đồ ăn xuống, sau đó nhìn họ, “Nếu đã lên kế hoạch cẩn thận, bây giờ thay đổi chủ ý không phải sẽ thất bại trong gang tấc sao? Nếu như hôm nay Thủy Mặc Vân đưa người đánh vào, tôi chắc chắn không chết cũng trọng thương. Và kể cả là tôi có còn sống thì có muốn vùng dậy lần nữa cũng là chuyện không thể nào.”
Sở Ninh Dực dựa vào lưng ghế, đưa tay chỉnh lại tay áo của mình.
An Phong Dương chỉ nhìn anh chứ không nói năng gì cả.
Chú Hạng nhìn An Phong Dương, “Cậu thì sao, bởi vì một sai lầm của cậu ta mà khiến kế hoạch chuẩn bị trong bao nhiêu lâu của các cậu thất bại trong gang tấc, cậu có trách cậu ta không?”
An Phong Dương chống cằm nhìn Sở Ninh Dực, “Cái giây phút đi ra ngoài cùng với ông, tôi cũng có hơi nghi ngờ về quyết định của cậu ấy, nhưng hiện tại, tôi nghĩ quyết định này là đúng. Dù sao thì cái thứ được gọi là tình cảm này cũng chẳng phải là tứ tốt đẹp gì.”
An Phong Dương nói xong, Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn, cũng không nói năng gì.
Người hầu mang trà lên, An Phong Dương nheo mắt chào hỏi cô gái xinh đẹp người ngoại quốc này, còn trêu chọc cô ấy một hồi.
Chú Hạng nhìn hai người. Sở Ninh Dực bưng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, vẫn không mở miệng.
Chú Hạng đồng tình với lời của An Phong Dương, thứ như tình cảm, trước giờ đều chẳng đáng là gì cả, như ông ta chẳng hạn, vì một người phụ nữ còn chẳng nhớ nổi ông ta là ai mà điên cuồng suốt bao năm.
Nhưng mà người phụ nữ này từng yêu Lạc Vân, từng yêu Phong Chính, chỉ không biết mỗi một chuyện, ông là ai.
“Tình cảm, đúng thật chẳng là cái thá gì.” Chú Hạng cười khà khà, “Tôi từng nói Thủy An Lạc sẽ trở thành mối uy hiếp, trở thành cái thóp lớn nhất của cậu, xem ra chuyện này đã thành sự thật rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...