Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sau khi Thủy An Lạc ngủ lại rồi, Mân Hinh đến bên máy tính xem tình hình thì phát hiện đã mất tín hiệu của hai người kia.

Mân Hinh không tin nổi mà nhìn lại mấy lần, thế nhưng chấm đỏ đại diện cho họ vẫn không chịu xuất hiện trên màn hình.

“Mất tín hiệu rồi sao?” Mân Hinh khẽ nói. Cô nhịn không được mà gọi tên An Phong Dương nhưng âm thanh truyền lại chỉ có tiếng lè xè, không có ai trả lời lại cô cả.

Phong Phong vốn đang đứng bên giường trông Thủy An Lạc, nghe thấy động tĩnh bên phía Mân Hinh liền nhìn sang. Lúc này sắc mặt Mân Hinh u ám vô cùng, hai bàn tay bay nhanh trên bàn phím. Phong Phong bước qua, hỏi: “Làm sao thế?”

“Không tìm được họ nữa rồi!” Mân Hinh trả lời, cô đã rà quét gần hết hòn đảo này rồi.

Nhưng vẫn không thấy, hoàn toàn không thấy, không thấy hai người họ ở bất kỳ chỗ nào trên đảo.


Phong Phong hơi giật mình, đi qua nhìn màn hình máy tính của cô: “Có khi nào là vì họ đến chỗ nào không có tín hiệu không?”

Mân Hinh lắc đầu, cô cũng không biết chắc chắn, chỉ là luôn cảm thấy bất an!

Cảm giác bất an này vô cùng mãnh liệt!

“Chờ một lát đi, có lẽ một lát nữa là xuất hiện ngay thôi.” Phong Phong trầm giọng nói.

Mân Hinh khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, giờ cũng chỉ có thể như vậy được thôi.

Thế nhưng đợi nguyên một đêm, đến tận sáng vẫn không thấy tin tức của hai người kia.

Lúc Thủy An Lạc tỉnh lại Bánh Bao Đậu vẫn đang ngủ say trong lòng cô, khó có được một hôm bé con ngủ đàng hoàng như vậy.

Thủy An Lạc sờ mông con gái, sau đó liền nhận mệnh bế con gái lên. Lần nào mà Bánh Bao Đậu chịu ngủ yên cũng chỉ có một lý do duy nhất, đó chính là bỉm ướt rồi, vì khó chịu nên bé con cũng không vặn vẹo thêm nữa làm gì.

Thủy An Lạc cởi cái quần ướt sũng của Bánh Bao Đậu ra rồi lấy đồ của mình bọc con gái lại, sau đó ôm bé về phòng thay quần áo.

Thế nhưng khi ra đến phòng khách, cô lại thấy vẻ mặt nặng nề của ba người không ngủ trọn một đêm kia. Đến khi Thủy An Lạc hầu hạ con gái nhà mình xong, thả bé con lên giường ngủ tiếp rồi đi xuống mới phát hiện sắc mặt của mấy người này càng có gì đó lạ hơn.

Thủy An Lạc giật bắn mình, chạy nhanh xuống lầu.


“Làm sao thế?” Vì tối qua Thủy An Lạc uống rượu cho nên giọng nói lúc này có hơi khàn khàn.

Mân Hinh nhìn cô, cũng không giấu giếm gì: “Không tìm thấy tín hiệu của hai người họ đâu nữa rồi!”

Vừa nghe vậy, chân của Thủy An Lạc mềm nhũn ra, suýt nữa thì ngã gục trên cầu thang. Cô nhanh chân bước xuống: “Chẳng phải hôm qua đã vào đó an toàn rồi sao?”

Mân Hinh không biết phải trả lời như thế nào, chẳng có lẽ lại nói sau khi Thủy An Lạc gặp ác mộng thì tín hiệu của hai người kia biến mất sao?

Rõ ràng là không thể!

Mân Hinh còn chưa lên tiếng trả lời thì di động của Thủy An Lạc đột nhiên kêu vang. Thủy An Lạc nhìn tên người gọi tới rồi chẳng cần suy nghĩ liền bấm nhận cuộc gọi: “Alo”

“Tôi đang đứng trước của nhà cô, có chuyện cần nói với cô!” Janis thẳng thắn yêu cầu, không phải là giọng thương lượng.


Thủy An Lạc nắm chặt di động trong tay, trái tim đập cũng nhanh hơn mấy lần: “Tôi đã chuyển nhà rồi.”

“Tôi biết, tôi đang ở bên ngoài Thấm Tâm Viên.”

Thủy An Lạc nhìn ra ngoài, trong lòng hiểu rõ người này đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đến.

Janis kiêng kỵ những cơ quan bảo vệ trong Thấm Tâm Viên cho nên không dám tùy tiện đi vào.

“Có chuyện gì anh có thể nói ngay trong điện thoại, bây giờ tôi không tiện đi ra ngoài!” Thủy An Lạc cố gắng để giọng điệu của mình nghe bình thường hơn một chút.

Janis khẽ bật cười: “An, cô thông minh hơn tôi nghĩ nhiều đấy, nhưng mà có một số việc phải nói khi gặp mặt mới được. Ví dụ như tại sao tối qua anh Sở lại tự chọn cách chui đầu vào lưới chẳng hạn, rõ ràng anh ta có rất nhiều chỗ để ẩn thân. Ví dụ như nơi giam cầm một con rồng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui