Clip chỉ dài tầm năm phút đồng hồ, hình ảnh bên trong cũng rất đơn giản và rõ ràng, một người đàn ông mang một người phụ nữ về nhà, mà ở nhà đang có một người phụ nữ khác với một đứa nhỏ. Hai người phụ nữ xảy ra tranh chấp. Người đàn ông kia đánh người người phụ nữ có đứa bé bên cạnh.
Hình ảnh chuyển sang cảnh khác, người đàn ông kia đánh đập người mẹ của đứa bé. Đứa bé ấy đứng ở cửa, trong tay cầm một bình hoa. Ngay lúc người đàn ông đó bóp cổ người phụ nữ kia thì đứa bé liền cầm bình qua chạy tới đập mạnh vào đầu người đàn ông, thậm chí còn vơ lấy mảnh vỡ, rạch khắp người của người đàn ông đó, cảnh tượng rất máu me.
Janis hơi nheo mắt lại xem hết đoạn clip kia, hắn đứng dậy đi tới mép bàn tìm những tin tức thu được từ Sở Thị trước đây, trong đó là căn phòng mà ba của Cố Minh Hạo bị hại chết, có những mảnh vỡ nhỏ. Thi thể người đàn ông bị ngâm trong tủ kính cũng có dấu vết bị cắt cổ.
Janis nhếch miệng, lộ ra một nụ cười lạnh tanh: “Cố Minh Hạo, xem ra Sở Ninh Dực cũng đang định đối phó với anh rồi, có điều tôi cũng không ngại giúp hắn một tay đâu.”
Trong suy nghĩ của Janis thì quan hệ của Cố Minh Hạo với Thủy An Lạc vẫn được coi là tốt, cho nên Sở Ninh Dực do cố kỵ Thủy An Lạc nên mới chưa ra tay.
Nhưng mà nếu Sở Ninh Dực đã làm ra đoạn clip này thì chứng tỏ rằng không phải là anh không có ý đối phó với Cố Minh Hạo.
Janis đăm chiêu một hồi rồi lại ngồi xuống bàn, gửi đoạn clip đó đến một hòm thư khác, sau đó gọi điện thoại cho Cố Minh Hạo.
Chuông kêu một lúc mới có người bắt máy, nghe giọng Cố Minh Hạo rất trầm, có vẻ như đang nghỉ ngơi.
“Alo...”
“Cố Minh Hạo, anh có rảnh không?”
“Rõ ràng là tôi không hề muốn gặp anh!” Cố Minh Hạo trầm giọng nói, lúc này hắn đang ở lầu ba của biệt thự, trong căn phòng mà hắn đã giết chết ba của mình.
Ánh trăng hôm nay không được sáng lắm, nó đã bị mây đen che mất.
Thi thể trong phòng đã bị dọn đi từ lâu, cho nên nhìn khá trống trải.
Cố Minh Hạo ngồi trên bệ cửa sổ, vuốt ve cái dao găm trong tay.
“Tôi đang có một thứ hay lắm, có lẽ anh sẽ muốn xem thử đấy.” Janis vẫn mỉm cười, mắt nhìn tin nhắn mà Băng Tuyết gửi tới cho hắn, nói là đã nhận được đồ rồi.
Cố Minh Hạo cầm di động. Hắn xoay xoay con dao vài vòng rồi ném nó găm thẳng vào cửa, lập tức có một tiếng thét vang lên, kèm theo đó là tiếng dao găm cắm vào máu thịt.
“Janis, mày to gan lắm, giờ tao vẫn còn là người thực thi do Zero chỉ định.” Cố Minh Hạo trầm giọng nói, sau đó nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ rồi đi bật đèn lên. Ngoài cửa, có một gã đàn ông đang ôm lấy bụng của mình, co quắp dưới đất.
Cố Minh Hạo cầm di động bước tới, ngồi xổm xuống, tự tay rút con dao găm ra khỏi bụng người đàn ông kia một cách vô tình, mặc kệ dòng máu đang trào ra dọc theo vết thương.
“Quả nhiên mày đang ở nơi đó.” Janis nói, trong lòng cũng nắm chắc phần thắng hơn vài phần. Hắn thu dọn đồ đạc một chút rồi liền đi tìm Cố Minh Hạo.
***
Lúc này ở Thấm Tâm Viên, Mân Hinh đang nhìn camera an ninh trước cửa khách sạn, sau khi thấy người đã ra khỏi cửa thì lập tức ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc: “Janis rời khỏi khách sạn rồi.”
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là chín giờ bốn mươi lăm phút rồi, giờ này chắc cũng an toàn.
Phong Phong gõ nhẹ lên mu bàn tay của mình, hình như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Mân Hinh gửi tin nhắn cho Sở Ninh Dực, thông báo cho anh biết tiến triển lúc này.
Cùng lúc đó trên biển, máy bay trực thăng đã đang đợi lệnh. Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn màn hình máy tính, lỗ hổng đã được mở ra, Sở Ninh Dực quăng cây súng trên bàn cho An Phong Dương, ra hiệu cho An Phong Dương biết có thể xuất phát được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...