Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Mân Hinh khẽ bật cười, tiếp tục công việc của mình.

Kiều Nhã Nguyễn tựa trên ghế nghịch điện thoại: “Giờ mày đã biến thành bút chấm đọc của anh Sở nhà mày rồi đấy hả!”

Thủy An Lạc nửa nằm nửa ngồi trên sofa, cười hí hửng nghĩ chuyện kế tiếp.

***

Sau khi Phong Phong trở về, Mân Hinh cũng đã xong công tác chuẩn bị, tiếp đó là chờ Phong Phong viết kịch bản.

Lúc này Thủy An Lạc cũng không còn chuyện gì nữa nên liền đứng dậy đi nấu cơm cùng với thím Vu.

Bánh Bao Rau với Tiểu Bất Điểm lại cãi nhau chuyện gì đó bọn họ nghe không hiểu. Bánh Bao Đậu nằm bò ra sàn nhà vẽ tranh. Còn Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Miên thì ở bên cạnh xem bé vẽ.

Trong nhà hiện giờ cũng được tính là an nhàn, giống như bình thường. Nếu như không phải Sở Ninh Dực không có mặt ở nhà thì có khi còn có cảm giác là chẳng có chuyện gì xảy ra hết ấy.

Trên biển lúc này vẫn chìm trong màn đêm đen.


Sở Ninh Dực đứng ở đầu thuyền nhìn những con sóng cao ngất bên ngoài, số liệu trên mán hình máy tính vẫn chạy liên tục, rõ ràng anh đã tìm thấy nơi để đột phá, hiện tại chỉ chờ một tín hiệu dời đi mà thôi, lúc đó bọn họ có thể nhân cơ hội mà tiến vào.

Lúc này An Phong Dương đang ngồi bên trong, ngậm một cây kẹo chẳng biết móc từ đâu ra, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sở Ninh Dực đi vào thấy vậy liền đá An Phong Dương một cái: “Chuẩn bị đi, sắp lên đường rồi.”

An Phong Dương mở mắt, nhìn bầu trời bên ngoài: “Bên kia hành động rồi à?”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn giờ, bên kia tầm này chắc khoảng tầm chín giờ tối, hẳn là đã bắt đầu hành động.

An Phong Dương đứng lên, duỗi người rồi nhìn về phía hòn đảo chìm trong gió xoáy phía xa, sau đó quay đầu nhìn mặt biển tĩnh lặng ở hướng ngược lại.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn số liệu trên màn hình máy tính, cũng đã hòm hòm đâu vào đấy, họ sắp tiến vào được rồi.

Sở Ninh Dực gửi một tin nhắn cho Mân Hinh, nói cho cô biết là tầm mười giờ bọn họ có thể hành động.

Mân Hinh nhận được tin tức liền báo lại cho Thủy An Lạc biết. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, hiện tại là chín giờ mười lăm phút, nói mười giờ tức là còn có bốn mươi lăm phút nữa.


Phong Phong ngồi trên sofa xem tin tức, gần đây chuyện của thành phố A đều do anh quản lý, cho nên lúc nào cũng phải chú ý động tĩnh của Sở Thị và An Thị.

“Nếu là mười giờ thì trong tầm chín giờ rưỡi cho đến mười giờ rưỡi phải khiến đám người trên đảo Kim Cương xem được màn kịch hay này!” Phong Phong vừa nói vừa để máy tính xuống.

Thủy An Lạc nhìn Mân Hinh, ý bảo cô có thể buông lớp phòng vệ trong ba giây rồi, sau ba giây phải lập tức chặn lại, nếu không bên kia sẽ phát hiện bọn họ làm vậy là cố tình.

Mân Hinh gật đầu rồi bắt đầu xử lý máy tính của Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc đi tới đi lui trong phòng khách, tuy là cô rất có lòng tin với kế hoạch này nhưng mà hiện tại cô vẫn thấy lo lắng, thậm chí còn là cực kỳ lo.

Mấy đứa nhỏ được Tiểu Bảo Bối dẫn lên lầu chơi. Tiểu Bảo Bối biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó nên mới chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc em trai và các em gái.

Kiều Nhã Nguyễn dựa vào bức tường cách đó không xa nhìn bọn họ, tai vẫn chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài.

Chín giờ hai mươi, ba mươi phần trăm tư liệu trong máy tính của Sở Ninh Dực bị lấy mất, bao gồm cả đoạn video kia, còn về phần mấy cái kia cũng không phải là thứ gì quan trọng.

Mân Hinh sửa lại lỗ hổng, sau đó ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Được rồi, giờ chỉ cần chờ phản ứng của đám người kia là xong.”

Thủy An Lạc gật đầu với cô rồi lại nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Mà lúc này, người ở khách sạn nhận được một tệp tin. Hắn mở từng cái ra, cuối cùng mở đến một đoạn clip đã được mã hóa bên trong đó. Hắn yêu cầu giải mã rồi mở clip đó ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui