Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Bí mật của Long gia?

Bí mật mà bà không hề hay biết.

Long Man Ngân vẫn nhìn Lạc Vân, Lạc Vân liền đỡ vợ mình dậy, “Chuyện này không vội được, cả em và anh đều không biết rốt cuộc Long gia có năng lực thần bí gì. Anh nghĩ Lạc Lạc cũng không biết đâu. Chờ Sở Ninh Dực giải quyết xong chuyện đợt này rồi chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lại xem sao.”

Giờ bụng của Long Man Ngân đã to hơn trước, cảm giác có thể sinh bất cứ lúc nào nên không thể để bà suy nghĩ nhiều được.

Long Man Ngân luôn có cảm giác có chuyện gì đó trong tâm trí mình, nhưng bà lại không thể xâu chuỗi nó lại với nhau.

***

Thấm Tâm Viên.


Vào giờ cơm trưa, mấy đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ nên cũng không muốn vào bàn ăn, thế nên trên bàn cũng chỉ có vài người lớn.

Sở Ninh Dực giao chuyện của Thủy An Lạc cho Mân Hinh và Phong Phong.

Sau khi An Phong Dương nghe xong lại khẽ nhíu mày: “Thế có nghĩa là yêu nghiệt lại tác oai tác quái rồi đấy à?”

Thủy An Lạc trợn mắt lườm anh, đạp anh một phát, “Anh Xinh Trai, anh mà cứ thế này sẽ không có bạn bè đâu.”

“Nếu không quen biết với Lạc Lạc chắc cả đời này em cũng sẽ không tin trên đời này lại có chuyện kỳ quái thế đâu.” Mân Hinh cười nói.

Thủy An Lạc khẽ mím môi, cô cũng chẳng muốn tin mà.

“Đó là vì em ít xem mấy cái chuyện lạ thế giới đấy. Trên đời này còn rất nhiều chuyện mà chúng ta không thể lý giải nổi.” An Phong Dương mỉm cười nhìn vợ mình.

Mân Hinh cũng lườm anh một cái, vâng anh thì xem nhiều.

Phong Phong vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc không nhịn được nuốt nước bọt đánh ực một cái. Cô nhìn Phong Phong nói: “Tôi cảm thấy trên mặt anh đang viết mấy chữ “Tôi muốn phanh thây cô ra” đấy.”

“Cậu ta dám, anh sẽ nghiền nát cậu ta.” Sở Ninh Dực lạnh lùng đáp.


Phong Phong: “...”

Quả nhiên có vợ một cái là chẳng thiết tha gì anh em luôn.

Thủy An Lạc cười tủm tỉm nhìn Sở Ninh Dực, quả nhiên vẫn là chồng cô tốt nhất.

An Phong Dương gõ gõ vào bàn ăn, cắt ngang hành vi mê trai của Thủy An Lạc: “Cố Minh Hạo dễ đối phó, nhưng anh vẫn phải nhắc nhở em, con người Janis rất giảo hoạt. Lúc em lợi dụng hắn thì phải chú ý, đừng để bị hắn lợi dụng ngược lại.”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, cô còn có thể bị người ta lợi dụng được nữa sao?

Nhưng đúng là con người Janis rất nham hiểm. Hắn còn có qua lại với Lạc Hiên nữa, thế nên tốt nhất là cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Mân Hinh nhìn họ, hơi nhíu mày nói: “Địa hình đảo Kim Cương khá phức tạp, trước còn bị nổ làm thay đổi toàn bộ bề mặt, các anh đến đó nhớ phải cẩn thận. Hơn nữa hai anh lại là người dẫn đầu, em sợ tới lúc đó nếu không bắt được tín hiệu, vậy thì...”

Mân Hinh nhìn Sở Ninh Dực, mỗi lần cô giúp họ đều phải dựa vào mạng internet để tìm đường lui cho hai người, nhưng nếu như không có tín hiệu, vậy cũng có nghĩa là họ chỉ có thể dựa vào bản thân mình được thôi.


Ngược lại Sở Ninh Dực cũng không để tâm lắm. Trước đây khi đi làm nhiệm vụ họ cũng đâu có tín hiệu đâu.

An Phong Dương cũng không bận lòng về chuyện đó.

Phong Phong nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Thật ra trên đảo Kim Cương có một nơi để mọi người có thể ẩn thân, là hầm băng chỗ mẹ tôi ấy. Nơi đó ở ngay dưới đài phun nước, chắc sẽ không có ai nghĩ tới chỗ đó đâu.”

“Không phải bị nổ rồi à?” Thủy An Lạc nhướng mày nói, lần trước cô cũng thoát thân được từ chỗ đó.

Phong Phong quăng cho cô một cái lườm sắc lẹm. Thủy An Lạc ấm ức quay ra nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực vuốt tóc vợ mình, “Sau chuyện đó bọn anh cũng nghĩ tới rồi, nếu hầm băng thật sự bị nổ vậy thì con đường ở đó cũng bị nổ rồi, nhưng sau khi các em xuống đấy lại không hề bị chấn động mạnh, vậy thì chắc hầm băng cũng không bị ảnh hưởng quá nghiêm trọng đâu.” Sở Ninh Dực giải thích cho Thủy An Lạc một chút. Anh nghĩ có lẽ lúc đó bọn chúng làm vậy chỉ là muốn ép họ rời khỏi đấy mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui