Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Long Man Ngân vẫn không hề dừng lại, những thứ Long Man Việt để lại không nhiều lắm, may mà Lạc Vân không vứt đi.

“Để mẹ nghĩ cách đã.” Long Man Ngân nói, “Hay là Lạc Lạc đến chỗ mẹ trước đi.”

“Con không đi!” Thủy An Lạc không chịu, ở thành phố A cô còn có việc phải làm, sao có thể đi được?

Long Man Ngân nhíu mày nhìn cô, lại tự trách, “Đáng ra mẹ phải phát hiện sớm hơn mới đúng.”

Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, nhìn anh với vẻ phòng bị, “Dù có thế nào em cũng không đi đâu, chờ anh về rồi em sẽ đi với anh.”

Sở Ninh Dực nhíu mày không đáp lại.


Thủy An Lạc mím môi nhìn anh, “Không phải vẫn chưa tìm được cách gì hay sao? Có lẽ chờ đến khi anh về mẹ em cũng tìm được rồi, đến lúc đó đi cũng đâu có muộn. Nếu em đi rồi, thành phố A làm sao bây giờ? Ai sẽ giúp các anh cầm chân Cố Minh Hạo và Janis đây.”

“Janis?” Long Man Ngân nghe thấy cái tên này bỗng dừng lại, dường như nghĩ tới điều gì đó nhưng lại rất mơ hồ.

“Chuyện này không liên quan đến mẹ đâu, chờ xong việc con sẽ kể với mẹ.” Thủy An Lạc nói xong liền tắt video call đi. Giờ cô cần bàn bạc với Sở Ninh Dực vấn đề quan trọng hơn, cho nên không hề chú ý tới giọng điệu của mẹ mình không phải đang hỏi bọn họ xảy ra chuyện gì.

Long Man Ngân nhìn con rồng bên cạnh tên của Thủy An Lạc trên gia phả, lại nghĩ tới Janis.

Lạc Vân bước vào thấy đống tài liệu trên bàn, đó là đồ của Long Man Việt. Những thứ này mười mấy năm nay đều không được đụng đến rồi.

“Em lấy mấy thứ này ra làm gì thế?” Lạc Vân nói, lật lật mấy quyển sách trên bàn, có điều khi thấy tên Thủy An Lạc thì dừng lại một chút, ngón tay chỉ vào tên của Thủy An Lạc, “Có từ lúc nào vậy?”

Long Man Ngân ngẩng đầu, nhìn Lạc Vân, “Chắc là mấy năm trước mẹ em thêm vào.”

Lạc Vân cầm lên lật bừa vài trang, “Không thể nào, cái này vẫn luôn ở trong tay Long Man Việt mà.”

Cho nên, Long Nhược Sơ không thể thêm tên của Thủy An Lạc vào đây được.


Long Man Ngân sững người cúi xuống xem quyển gia phả, có một suy nghĩ liền xông thẳng vào tâm trí bà.

Long Man Việt nhảy lầu tự sát vào năm Lạc Hiên được bảy tuổi, năm đó, con gái bà cũng vừa mới được sinh ra.

Long Man Việt chết ngay sau ngày con gái bà ra đời.

Long Man Ngân ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt như quỷ.

“Là chị ấy?” Long Man Ngân thấp giọng nói, nhưng tại sao? Khi ấy chẳng phải bà đã nhường Lạc Vân cho chị mình rồi sao?

Lạc Vân nhíu mày, rõ ràng cũng đã đoán ra, trang giấy mới tinh khác hẳn với những trang sách trước kia không phải được thêm vào từ ba năm trước, mà là từ hai mươi năm trước, vào ngày mà Thủy An Lạc ra đời.


“Em không làm gì có lỗi với chị ấy, tại sao chị ấy lại đối xử với em như vậy?” Long Man Ngân nắm chặt hai tay. Có thế nào bà cũng không thể ngờ được rằng chị gái ruột của mình lại giam cầm rồng của con gái bà ngay trước khi lâm chung.

Lạc Vân không nói gì, dù sao khi đó, Long Man Việt đã không còn được tỉnh táo nữa, sau đó lại bị đả kích vì chuyện gã họa sĩ của bà ấy trở về mà phát điên hoàn toàn, cuối cùng liền lựa chọn cái chết.

Lạc Vân tựa ở bên cạnh bàn, nhìn Long Man Ngân đang thất thần: “Long gia ở Rome có liên kết với thần linh, vốn được rất nhiều người mơ ước, có điều vì kiêng kỵ năng lực thần bí của Long gia nên không kẻ nào dám ra tay. Nhưng số người muốn lợi dụng năng lực thần bí Long gia vẫn chiếm đa số. Cho nên xảy ra chuyện này, em hẳn nên sớm chuẩn bị tâm lý mới đúng.”

“Anh có ý gì?” Long Man Ngân ngẩng lên nhìn Lạc Vân với ánh mắt đỏ ngầu.

“Rồng của Lạc Lạc sẽ không vô duyên vô cớ bị giam cầm, có thể có người biết bí mật của Long gia, bí mật mà ngay cả em cũng không hề hay biết chăng.” Lạc Vân chống một tay xuống bàn, khẽ nhắc nhở Long Man Ngân, nhưng ông cũng không nói gì nhiều hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui