“Em không hiểu nổi, chẳng lẽ quân đội không còn người nào khác nữa sao? Sư Hạ Dương không được à?” Thủy An Lạc ngẩng lên hỏi Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực trái lại bị câu hỏi của cô làm cho sững sờ, Sư Hạ Dương có thể không?
Đương nhiên, Sư Hạ Dương là sự lựa chọn tốt nhất, chí ít tốt hơn so với việc Thủy Mặc Vân tự mình đi. Sư Hạ Dương còn trẻ, hơn nữa năng lực cũng không hề thua kém Thủy Mặc Vân.
Thế nhưng, ba vợ anh lại rất kiên quyết, điều này khiến Sở Ninh Dực cũng rất hiếu kỳ.
“Có thể là ba có chuyện riêng muốn làm chăng.” Sở Ninh Dực chỉ có thể an ủi như vậy, bởi vì ngoại trừ lý do này, anh tìm không được lý do nào khác cả.
Thủy An Lạc cắn chặt môi mình, cô thực sự nghĩ không ra, ba cô vì cái gì mà nhất định phải đi như thế.
“Còn có anh nữa mà, đừng lo lắng.” Sở Ninh Dực nói, cúi đầu hôn lên trán, trấn an tâm trạng kích động của cô.
Trong đầu Thủy An Lạc lóe lên một tia sáng. Cô đột nhiên nhắm mắt lại, lắc đầu muốn xua đi hình ảnh con rồng bỗng xuất hiện trong suy nghĩ. Cô ôm chặt lấy đầu mình, môi cũng mím chặt.
“Em sao thế?” Sở Ninh Dực lo lắng cất tiếng hỏi khi thấy Thủy An Lạc bỗng trở nên thống khổ như vậy.
Con rồng cứ xoay quanh gào thét một trận rồi mới quẫy cái đuôi lớn đang bị thương biến mất.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, trán toát đầy mồ hôi hột.
“Em lại nhìn thấy nó.” Thủy An Lạc khản giọng nói, nhưng cô nhìn thấy toàn là máu, đâu đâu cũng là máu. Đây không phải là nằm mơ, cô nhìn thấy nó ngay giữa ban mày ban mặt!
Sở Ninh Dực sững sờ, ôm cô đứng dậy, đặt cô ngồi xuống ghế, lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, “Để anh gọi điện thoại hỏi xem.” Sở Ninh Dực nói rồi liền với lấy di động gọi cho mẹ vợ mình.
Lúc này Thủy An Lạc không biết làm gì chỉ biết ngồi đờ ra trên ghế.
Long Man Ngân nhận điện thoại, nghe Sở Ninh Dực nói xong liền hỏi, “Nghiêm trọng rồi à?”
“Mẹ, con muốn hỏi một chút, chuyện về Long gia có phải còn điều gì mà bọn con chưa được biết không.” Sở Ninh Dực nói, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc đang đờ ra, lại nói thêm một câu: “Bao Đậu cũng có thể nhìn thấy rồng, thế nhưng con bé không thấy rồng hung dữ, hơn nữa cũng không làm tổn thương đến con bé.”
Sở Ninh Dực nói xong, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, dường như đang khiếp sợ trước lời anh nói. Nói cách khác, Bánh Bao Đậu thực sự có thể thấy rồng, nhưng mắt của con bé không phải màu tím.
Long Man Ngân nghe Sở Ninh Dực nói xong liền đáp, “Mẹ không biết, để mẹ đi tìm lại thư của chị gái mẹ để lại hồi trước đã, lát nữa mẹ sẽ gọi lại cho con.”
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực cúp điện thoại liền nắm lấy cánh tay anh, “Làm sao anh biết Bánh Bao Đậu cũng có thể thấy rồng? Con bé nói cho anh biết à?”
Sở Ninh Dực thấy dáng vẻ kích động của cô liền biết cô đang sợ điều gì. Cô sợ Bánh Bao Đậu cũng sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ như cô.
Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thủy An Lạc, đi lên lầu lấy một bức tranh xuống đưa cho cô xem.
Cô tò mò mở ra, bên trong là một con rồng, tuy nhìn hình thể khá lớn nhưng lại không giống với con rồng trong giấc mơ của cô. Nó có hai cái sừng nho nhỏ, chắc là một con rồng con.
“Đây là...”
“Bao Đậu vẽ, con bé nói nó nằm mơ thấy. Từ khi từ Provence trở về con bé đã có thể mơ thấy rồi, nhưng hình như nó và con rồng này chơi đùa được với nhau, không biết sợ.” Sở Ninh Dực nhanh chóng nói, cũng là để an ủi cô.
Bao Đậu vẫn chưa tới ba tuổi mà đã có thể mơ thấy rồng rồi.
Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy cự long, Thủy An Lạc đã gặp ác mộng. Cô cứ năm lần bảy lượt gặp phải ác mộng. Được ba năm bình yên, nhưng từ sau chuyện ở đảo Kim Cương, cô lại bắt đầu gặp lại cơn ác mộng đó, đã thế còn dồn dập hơn cả trước đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...