Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Lúc Sở Ninh Dực nhận được điện thoại của A Sơ đã là nửa đêm.

Giọng nói A Sơ trầm thấp, hơn nữa xung quanh rất yên tĩnh, chắc anh ta đang ở trong khu vực an toàn.

Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng ngủ vào phòng làm việc, sau đó mới nói: “Cắt đuôi được người của lão ta rồi?”

“Ừ, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, có lẽ lão còn kinh khủng hơn anh nghĩ nhiều.” A Sơ nói, giống như đang di chuyển, phía dưới vang lên tiếng bụi cỏ xào xạc.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt, “Lần này coi như tôi nợ anh.”

A Sơ ở đầu dây bên kia dừng một chút, cuối cùng giống như cố kỵ điều gì đó, nói: “Bên cạnh lão có một người phụ nữ, rất kinh khủng, anh phải cực kỳ cẩn thận. Biệt danh của cô ta là Băng Tuyết. Tôi đã đấu với cô ta rồi, không phân thắng bại. Hơn nữa cô ta còn có thể theo đuôi tôi đến năm ngày.”

Băng Tuyết?

Sở Ninh Dực thấp giọng nhắc lại cái tên này, hình như anh chưa từng nghe nói tới người này, nhưng có thể bất phân thắng bại với A Sơ, nếu như không phải cố ý giấu giếm, e là người phụ nữ này đã sớm nổi danh rồi.

“Người cậu gặp là Z?”

“Không chắc lắm. Có điều tôi nghe thấy ả Băng Tuyết đó gọi lão là Zero, hẳn là người mà anh nói.” A Sơ dừng bước lại nói.

“Cảm ơn.” A Sơ đã cho anh rất nhiều thông tin quan trọng.


A Sơ không nói gì nữa, Sở Ninh Dực vừa nói ra câu nói kia liền cúp điện thoại, tiếp tục đi trên con đường của mình.

Sở Ninh Dực nghịch chiếc di động hơi nóng lên trong lòng bàn tay.

Zero? Số không?

Biệt danh của kẻ đứng sau tất cả là Zero, số không, vạn vật về không, đại diện cho việc bắt đầu lại tất cả mọi thứ từ điểm không.

Thứ chú Hạng muốn bắt đầu lại từ đầu là gì?

Một thế giới mới?

Hay là... Delia?

Lúc Thủy An Lạc tìm anh, Sở Ninh Dực đang nghịch di động nhìn ra bên ngoài.

Thủy An Lạc dụi hai mắt mình đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực, “Điện thoại của ai thế?”

“A Sơ gọi báo cho anh biết một chuyện.” Sở Ninh Dực không hề giấu giếm.


Thủy An Lạc hơi giật mình, cuối cùng mới nghĩ ra A Sơ kia là ai, ồ một tiếng.

A Sơ báo cho anh ấy biết thì chắc đều là những điều hữu dụng cả, như vậy cũng tốt, chí ít anh có thể có nhiều phần thắng hơn.

Sở Ninh Dực cất điện thoại của mình, nắm lấy tay của Thủy An Lạc, “Em dậy làm gì thế?”

Thủy An Lạc theo anh đi ra ngoài, tựa lên vai anh, “Gặp ác mộng. Lần này em thấy bất an lắm. Em cứ có cảm giác con rồng kia càng ngày càng kinh khủng hơn ấy.” Thủy An Lạc cũng ăn ngay nói thật, cuối cùng nói: “Em nghĩ là tai ương đẫm máu. Anh Sở, hay là chuyện này chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn được không. Anh và Anh Xinh Trai, trong hai ngươi ai gặp chuyện không may cũng không được.”

Thủy An Lạc nói xong lời cuối cùng, mắt đã hơi đỏ lên, bởi vì sợ và sợ hãi về tương lai nhiều hơn.

Bởi vì chỉ có hai người họ tới đảo Kim Cương, cho dù họ có mang người theo, Thủy An Lạc cũng vẫn không thể yên tâm.

Tai ương đẫm máu?

Sở Ninh Dực chưa bao giờ tin điều này.

Sở Ninh Dực đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống bên giường, “Em suy nghĩ nhiều quá rồi. Trên cái thế giới này có bao nhiều người muốn lấy mạng bọn anh, không phải bọn anh vẫn yên ổn đấy sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Thế nhưng...”

“Chỉ là một giấc mơ thôi mà, đừng suy nghĩ nhiều. Chờ chuyện này kết thúc, chúng ta lại tới Provence, hỏi xem mẹ vợ có cách nào giải quyết vấn đề ác mộng của em hay không nhé.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói, giống như thực sự không tin vào chuyện tai ương đẫm máu gì gì đó.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, hàng mi dài không che dấu được sự lo lắng trong ánh mắt của cô.

Cô rất ít khi mơ thấy ác mộng, chỉ khi nguy hiểm đến gần mới xuất hiện. Nhất là lần này, ác mộng cứ tới hết lần này tới lần khác, chính cô cũng không thể khống chế được chuyện đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui