Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Người xếp hàng vào tàu điện ngầm không ít hơn số người ở bên ngoài mua vé, Thủy An Lạc lôi kéo anh tìm một góc ít người.
“Rất nhanh thôi mà, hầu như cứ năm phút sẽ có một xe, chuyến này không đi vẫn còn chuyến sau nữa.” Thủy An Lạc thoái mái nói.
Chuyến này không đi vẫn còn chuyến sau?
Sở Ninh Dực trừng mắt nhìn cô gái đang kéo tay mình, cô cũng không nói với anh mấy cái này.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, tựa như đang nói: Đi tránh giờ cao điểm không phải rất bình thường sao, có người chờ hai, ba chuyến mới được đi có được không hả.
Sở Ninh Dực đột nhiên cảm thấy hối hận, hối hận vừa rồi không khiêng cô đi luôn.
Sở Ninh Dực quàng lấy cánh tay của anh: “Thử trải nghiệm đời sống của người bình thường thôi mà, anh phải biết rằng các nhân viên của anh cực khổ tớ cỡ nào chứ.”
Sở Ninh Dực: “...”
Anh đây không phải là một ông chủ tốt cho nên hoàn toàn không muốn trải nghiệm điều này.
Chuyến xe đầu tiên đến, quả nhiên không đi, Sở Ninh Dực nhìn những người đang chen về phía này thì lập tức kéo Thủy An Lạc vào lòng, lo cô sẽ bị người ta chen lấn.
“Thủy An Lạc...”
“Con trai con trai, nghĩ đến đôi mắt không chút gợn sóng của con trai anh đi. Ngày hôm nay mà không đến được thì không chừng suốt một tháng, có khi còn lâu hơn anh sẽ phải đối với ánh mắt đó của con trai anh đấy!” Thủy An Lạc trấn an tâm tình của anh.
Chân mày của Sở Ninh Dực càng nhăn chặt lại, so với tình huống lúc này thì anh thích ánh mắt của con trai hơn.
“Nếu anh không đi thì để tự em chen vào đi, cũng đâu phải em chưa chen lấn thế này bao giờ đâu, trên tàu điện ngầm có rất nhiều bàn tay dơ bẩn, anh không biết đúng không?” Thủy An Lạc thở dài nói rồi buông lỏng tay của anh ra, đi vào xếp hàng chờ.
Bởi vì bọn họ không đi chuyến đầu tiên cho nên lúc này hai người họ xếp hàng đầu tiên. Sở Ninh Dực quay đầ nhìn thoáng qua hàng dài người cũng đang đứng chờ. Anh còn đang nhíu chặt chân mày từ nãy đến giờ không thả lỏng thì bị Thủy An Lạc kéo lên tàu.
Người bên trong còn đông hơn, chỗ đứng rất ít. Sở Ninh Dực bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo vào, những người đằng sau cũng ào ào tuôn tới, anh lập tức bám chặt tay vịn theo bản năng đồng thời kéo Thủy An Lạc vào trong lòng.
Thủy An Lạc cười tít mắt ôm lấy hông anh. Trước đây cô không với tới tay vịn nhưng cũng chẳng có chuyện sẽ bị ngã được. Dù sao thì người đẩy người, không có chỗ để mà ngã xuống đâu.
Sở Ninh Dực đen mặt, cúi đầu nhìn cô: “Về sau không cho phép em đi tàu điện ngầm nữa!”
“Đây là lúc đông người thôi, cũng có những lúc vắng người mà!” Thủy An Lạc vô tội giải thích thay cho tàu điện ngầm: “Hơn nữa tàu điện ngầm không bị tắc đường, cho nên mọi người mới thích tàu điện ngầm như vậy, vừa nhanh lại vừa đỡ tắc đường!”
Thế nhưng điều này cũng không thay đổi được sự thực rằng Sở tổng chán ghét chốn đông người.
Cánh tay dài của Sở Ninh Dực khóa Thủy An Lạc vào hông của anh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm những người đứng xung quanh cô, nhất là đàm ông, chỉ cần anh cảm thấy cái gì đó thì sẽ kéo Thủy An Lạc lùi ra một chút.
Trên đường có người xuống, có người lên, Sở Ninh Dực với Thủy An Lạc bị đẩy tới đẩy lui.
Thế nhưng khi sắp đến nơi thì sắc mặt của Sở tổng đột nhiên biến đổi, hơn nữa còn cực kỳ đặc sắc.
Thủy An Lạc quan sát anh, sau đó hơi nhón chân lên liền thấy được một người đàn bà béo ú đứng đằng sau Sở Ninh Dực.
Thủy An Lạc: “...”
Mọe nó, không ai dám làm gì cô!
Thế nhưng lại có người dám chấm mút anh Sở?
Xã hội này bị làm sao vậy?
Thủy An Lạc vặn vẹo người lui về phía sau, sắc mặt của Sở Ninh Dực tuy khó coi những vẫn luôn chú ý đến Thủy An Lạc.
“Em làm cái gì đấy?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, rõ ràng đang kìm nén tâm trạng của mình.
Thủy An Lạc chui ra đằng sau Sở Ninh Dực, nhè thẳng bàn chân toàn thịt của người đàn bà kia mà đạp một phát toàn lực, gót giầy của cô gim thẳng vào bàn chân của đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...