Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực gối lên tay mình, không trả lời Thủy An Lạc. Từ trước đến giờ anh không can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, huống chi người kia còn là đồ đệ của mình.

“Chuyện về Triệu Dương Dương coi như đã xong hết rồi đúng không?” Thủy An Lạc đột nhiên hỏi.

Sở Ninh Dực nhìn cô, “Sao hôm nay em lại quan tâm đến chuyện của Sư Hạ Dương vậy?”

Thủy An Lạc chớp mắt, “Biết được chuyện này chẳng lẽ không phải nên hỏi kết quả hay sao?”

Cô nói rất đương nhiên, Sở Ninh Dực trái lại không còn gì để nói.

“Mà anh ấy, hôm nay em thấy anh mới kỳ lạ, không chỉ hay ngẩn người, ngay cả mấy câu hỏi của em anh cũng không chịu đựng được. Sở Ninh Dực, có phải anh chán em rồi đúng không?” Thủy An Lạc hung tợn nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực vươn tay day day trán mình, giữ lấy Bánh Bao Đậu đang vặn vẹo định xoay người lại, đắp kín chăn rồi mới nói: “Không đâu, đừng nghĩ linh tinh.”

Chẳng qua là vì chuyện của chú Hạng khiến tâm trạng anh không tốt mà thôi.


Không phải là vì thân phận của ông ta, mà là sợ cô bị tổn thương.

Dù sao, trên thế gian này, ngoại trừ Thủy An Lạc ra cũng chẳng có mấy người có thể ảnh hưởng đến anh, cũng chẳng có ai đáng để anh quan tâm cả.

Thủy An Lạc nhìn anh chăm chú, xác định không nhìn ra được gì mới nằm xuống ngủ.

“Không nói thì thôi, sau này anh có muốn nói em cũng không nghe đâu.” Thủy An Lạc trùm chăn lên đầu nói.

“Chốc nữa lại nghẹn phát bệnh giờ đấy.” Sở Ninh Dực nói, tắt đèn rồi kéo cô ra khỏi chăn, “Sao em còn khiến người ta lo lắng hơn cả con gái em thế?”

Thủy An Lạc hừ một tiếng, không thèm để ý tới anh.

Một tay Sở Ninh Dực đỡ lấy đầu mình, nhìn con gái nằm ở giữa, cô nằm bên cạnh, vươn tay xoa xoa mặt cô, lại xoa xoa gương mặt xinh xắn của con gái. Đây là hai người mà anh muốn che chở cả đời.

Nửa đêm, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, Thủy An Lạc từ từ tỉnh lại, ôm Bánh Bao Đậu vào toilet một chuyến, lúc về liền nhìn thấy tuyết đã phủ lên song cửa sáng lòa.

Hiếm khi dự báo thời tiết cũng chuẩn xác, trên thế giới này có chuyện gì không thể xảy ra được đây?


Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Đậu nằm xuống. Sở Ninh Dực ôm cô bé vào trong lòng, lại không hề tỉnh lại.

Thủy An Lạc nghĩ, đúng là con gái chính là tình nhân kiếp trước của ba, trước kia anh vẫn luôn ôm cô, giờ vươn tay là muốn ôm con gái.

Cô nằm xuống, lần này không ngủ tiếp nữa, có chút lo lắng, nghĩ đến chuyện sắp phải gặp hai người kia. Sở Ninh Dực nói giao chuyện này cho cô, không phải chỉ đơn thuần nói vậy.

Hai người này, kẻ nào cũng khó đối phó.

Cho nên chỉ có thể khiến hai kẻ đó tự đối phó nhau.

“Đừng suy nghĩ nữa, ngủ đi.” Sở Ninh Dực không mở mắt, lại vươn tay cầm lấy bàn tay đặt bên ngoài của cô. “Đến lúc đó tự khắc sẽ biết phải làm gì.”

Thủy An Lạc nghiêng người, nhìn hai ba con. Bánh Bao Đậu rúc vào trong lòng Sở Ninh Dực, hoàn toàn không thấy người đâu, giống như biến mất vậy. Con bé thực sự quá nhỏ.

“Em không ngủ được.” Thủy An Lạc buồn bực nói.

Sở Ninh Dực từ từ mở mắt, để lộ ra một đôi mắt đẹp, anh hé môi nói: “Sao hả, lại muốn cởi đồ của anh à?”

Thủy An Lạc nằm thẳng người, không còn lời nào hỏi trời xanh, mấy năm nay hình như chồng cô đã biến thành người khác rồi. Đây còn là anh Sở kiêu ngạo năm đó sao?

“Em vẫn nên ngủ đi thì hơn.” Thủy An Lạc nói, tiếp tục nhắm mắt lại.

Sở Ninh Dực khẽ bật cười một tiếng, vươn tay vỗ về thân thể cô giống như dỗ dành Bánh Bao Đậu đi vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui