Kiều Nhã Nguyễn thấy anh nổi giận, vội vàng nói, “Chuyện tốt đó, anh xem mẹ em cũng chủ động gọi điện thoại cho anh rồi, nói không chừng anh qua đó thêm vài lần mẹ em sẽ thích anh đấy.”
Câu này Phong Phong còn thích nghe này.
“Thực sự không về được hả?” Phong Phong ngồi trên ghế sofa, tùy ý giở tập văn kiện đặt trên bàn.
“Anh biết mà, gần đây quân doanh có biến đổi rất lớn, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, làm sao em đi được?”
“Cây ngay không sợ chết đứng, em sợ gì?” Phong Phong hừ lạnh.
Kiều Nhã Nguyễn quay lại phỉ nhổ anh một câu, “Anh thì hiểu gì chứ.”
“Ông đây hiểu hơn em nhiều đấy.” Phong Phong nói xong anh lật xem hai trang tài liệu, nhìn phần mà Thủy An Lạc đặt ở dưới, trực tiếp rút ra xem, sau khi nhìn thấy chữ viết trên đó, anh nheo mắt lại, “Bên này anh còn có việc, lát nữa anh gọi lại cho em sau nhé.” Phong Phong nói xong, trực tiếp ngắt máy luôn.
Phong Phong cầm một tờ giấy, đứng dậy đi sang nhà đối diện tìm Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc đang ăn cơm cũng bị Phong Phong lôi dậy.
“Anh làm gì thế?” Thủy An Lạc tức tối hỏi.
Phong Phong cầm tờ giấy đưa cho cô xem, “Đây là cái gì?”
Thủy An Lạc cúi đầu liếc một cái, cố sức rút tay mình ra, “Thì như anh thấy đó thôi, anh Sở đã nhớ ra trước kia Tôm Lớn đã muốn lấy đi kí ức của chị Mân Hinh, họ có thiết bị này.”
Thủy An Lạc nhắc tới, Phong Phong mới có ấn tượng, cũng coi như cho anh một hướng suy nghĩ khác.
Sở Ninh Dực dựa vào ghế, nhìn anh, “Hấp tấp thế làm gì? Có việc gì ăn cơm đã rồi nói.”
Có điều lần này Phong Phong không buồn để ý Sở Ninh Dực, xoay người quay về nhà, anh tìm thấy phương hướng, có thể tiếp tục nghiên cứu bước tiếp theo rồi.
Thủy An Lạc lắc lắc cánh tay mình, ngồi lại xuống ghế, “Chẳng trách người ta nói, thiên tài toàn lũ thần kinh.”
Sở Ninh Dực, “...”
Tiểu Bảo Bối và Bánh Bao Rau âm thầm liếc nhìn mẹ mình. Thủy An Lạc không hề biết, một câu của mình, gần như đắc tội với tất cả mọi người trong nhà.
Bánh Bao Đậu cầm thìa nhỏ, vừa bới cơm trong bát vừa nhìn mẹ với vẻ đồng tình, “Đúng vậy.”
Lần này, ba người đàn ông còn lại không còn gì để nói.
Tiểu Sư Niệm cười khanh khách. Tiểu Bất Điểm chớp mắt, lặng lẽ ngậm miệng, không tham gia vào chủ đề này.
Sau bữa cơm, Thủy An Lạc đi tìm Phong Phong, xem xem có thể giúp được gì không.
Từ sau khi Tiểu Sư Niệm tới, hầu như đều là ba bé gái tự chơi với nhau.
Tiểu Bảo Bối phải phụ đạo bài vở cho Tiểu Miên Miên, dưới lầu quá loạn, cho nên chúng quyết định lên lầu.
Thế cho nên, biến thành một mình Bánh Bao Rau ngồi trên sofa nhìn ba cô bé ngồi trên thảm chơi với nhau, chỉ có ánh mắt vẫn luôn mờ mịt.
Cô nhóc Tiểu Bất Điểm đứng núi này trông núi nọ kia, sau này đừng có mơ nhóc chơi cùng cậu ta nữa.
Còn cả Tiểu Sư Niệm nữa, tại sao vẫn chưa đi?
Lẽ nào cậu ta không nhớ ba mẹ mình sao?
Bánh Bao Rau cáu rồi.
Có điều nhóc có cáu thế nào cũng vẫn giữ nguyên hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo, cầm sách của mình, đi thẳng lên lầu, mắt không thấy tâm không phiền.
Phòng khách ở lầu hai, Thủy An Lạc đặc biệt dành một chỗ cho Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Miên để hai đứa học với nhau. Lúc này Tiểu Miên Miên đang làm nũng không làm bài tập, muốn Tiểu Bảo Bối làm giúp bé.
Tiểu Bảo Bối quay đầu nhìn em trai mình vừa đi lên, lại nhìn xuống lầu, “Sao em lên đây?”
“Loạn.” Bánh Bao Rau nói vậy, sải đôi chân ngắn cũn đến chỗ sofa ngồi đọc sách.
Tiểu Bảo Bối lại nhìn xuống lầu, ba đứa nhỏ đang chơi trò gia đình, cũng đủ loạn thật.
Có điều, Tiểu Bảo Bối cũng có chút khó hiểu, không phải hồi trước Tiểu Bất Điểm còn làm loạn với em nhiều hơn sao? Lúc đó cũng đâu thấy em chạy lên lầu thế này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...