“Về bộ phận phim ảnh, gần đây Phong Phong có quá nhiều tin tức tiêu cực, hơn nữa tuyên truyền của Triệu Uyển Uyển cũng khởi động phương án cấp một rồi, trước mắt Triệu Uyển Uyển vẫn còn trong bệnh viện, Sở tổng, về bộ phim “Vương Phi” của Triệu Uyển Uyển và Phong Phong, tôi đề nghị sắp xếp lần tuyên truyền này vào Tết Nguyên Đán.”
“Nếu như sắp xếp vào thời điểm Tết Nguyên Đán thì bộ phim mở đầu năm mới phải làm sao?” Có người đưa ra ý kiến phản đối.
“Nhưng với tình hình trước mắt không có cách nào tốt hơn cả. Tuyên truyền của Triệu Uyển Uyển đứt đoạn giữa chừng, đồng nghĩa với việc tất cả cố gắng trước đó đều lãng phí cả, kinh phí mấy triệu đó anh có bù lại được không?”
“Nếu như không có bộ phim mở màn, đến lúc đó tổn thất còn nặng nề hơn nữa!” Người kia vẫn kiên trì với quan điểm của mình.
“Bộ phận phim ảnh ngày mai tới chỗ tôi họp, “Vương Phi” định ngày vào dịp Tết Nguyên Đán.” Sở Ninh Dực quyết đoán nói vậy, coi như đã ra quyết định cuối cùng.
Sở Ninh Dực đã mở lời rồi, người kia còn định nói gì đó, nhưng không dám phản bác Sở Ninh Dực.
“Vậy việc liên quan đến bộ “Trúc Mã” kia thì sao?” Kịch bản của Cố Minh Hạo tạm thời là Trúc Mã, chỉ là để tiện cho việc thương lượng, tên phim chính thức vẫn chưa được quyết định.
“Về tin tức của Cố Minh Hạo, Sở Thị không cần phải đưa ra bất kỳ lời hồi đáp nào, cứ làm tốt bộ phim này là được.” Sở Ninh Dực hơi giơ tay lên, chỉ để ngắt lời người kia thôi.
Nói xong, ánh mắt của Sở Ninh Dực liếc tới Bánh Bao Đậu. Con bé đang đứng lên, chạy tới chỗ anh, trong tay cầm tờ báo cáo quý.
“Ba ơi rồng nè!” Bánh Bao Đậu vừa nói vừa lắc lắc tờ giấy trong tay.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, thấy một con rồng lớn hiển hiện trên tờ giấy A4, mà con rồng này sinh động như thật, không thể nào do một cô bé ba tuổi vẽ ra được.
Sở Ninh Dực trong lòng thoáng hoảng sợ, nhưng mặt vẫn không hề biến sắc. Anh nói một câu hôm nay đến đây thôi rồi tắt màn hình cuộc gọi video, đưa tay cầm lấy bức tranh của con gái.
“Cái này vẽ thế nào đó?” Sở Ninh Dực vẫn dùng ngữ khí rất bình tĩnh.
Bánh Bao Đậu giơ tay chỉ lên nóc nhà, cười híp cả mắt, “Chỗ đó có con rồng lớn.”
Sở Ninh Dực nhìn theo ngón tay của con bé, trên trần nhà trắng tinh không có gì cả!
Không có gì cả!
Nhưng Bánh Bao Đậu đã nhìn thấy gì?
Rồng!
Đối với Sở Ninh Dực mà nói, đây không phải một tin tốt.
Nhưng nhìn Bánh Bao Đậu, phản ứng của con bé không giống Thủy An Lạc, con bé không sợ hãi mà còn có vẻ thích thú.
“Vẽ đẹp lắm, ba nhờ người mua tập tranh vẽ cho con nhé?” Sở Ninh Dực cất bức tranh vẽ rồng kia vào ngăn kéo, ôm con gái ngồi lên đùi mình.
Tranh vẽ được ba công nhận, Bánh Bao Đậu rất vui, vỗ tay đòi một tập tranh có rồng.
Thần sắc của Sở Ninh Dực hơi thay đổi nhưng vẫn không cự tuyệt yêu cầu của con gái. Nếu như con bé có thể chung sống hòa bình với rồng, Sở Ninh Dực nên thấy vui.
“Con muốn cho mẹ xem.” Bánh Bao Đậu nói xong, túm lấy ngăn kéo, lôi bức tranh của mình ra.
Sở Ninh Dực nắm lấy bàn tay nhỏ của con bé, rất muốn nói, con đừng có kích thích mẹ con quá mức như vậy.
Để Thủy An Lạc nhìn thấy, chắc chắn cô sẽ sợ chết khiếp mất.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con gái, tại sao Bánh Bao Đậu còn nhỏ thế đã có thể chung sống hòa bình với rồng còn Thủy An Lạc lại không thể?
Đôi mắt màu nâu của Bánh Bao Đậu lấp lánh, không có chút dấu tích gì của màu tím, nhưng trong giấc mơ của nó có rồng.
Trong giấc mơ của Thủy An Lạc xuất hiện rồng là sau khi đồng tử tím của cô bị kích phát.
“Mẹ đang nghỉ ngơi, con đừng làm phiền mẹ.” Sở Ninh Dực cự tuyệt yêu cầu của con gái.
Bánh Bao Đậu bĩu môi, “Ba yêu mẹ nhất, ba không yêu Bánh Bao Đậu chút nào.”
Sở Ninh Dực nhướng mày, con nhỏ không có lương tâm này, trong nhà anh thương nó nhất, hai thằng anh của nó không bằng nổi một nửa, thế mà còn dám nói vậy à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...