Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Mấy câu mà Thủy An Lạc đang định nói liền bay hết ra khỏi đầu, thậm chí còn chẳng nhớ rõ mình đang định nói cái gì nữa.
“Hắn ta không tới dùng cơm đâu.” Thủy An Lạc nói.
Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ, thấy Bánh Bao Đậu đang ôm chân của mình bò lên liền bế con gái vào lòng rồi lại ra ban công.
“Nói cho hắn biết, em có thể giúp hắn thay đổi hợp đồng.” Sở Ninh Dực quăng mồi.
Thủy An Lạc bắt đầu gõ chữ.
[Thủy An Lạc: Sao có thể mặc kệ như thế được, việc này tôi phải tìm anh ấy hỏi cho rõ mới được, để hỏi lại xem hợp đồng giữa hai người có thể thay đổi hoặc có thể ký lại không nhé?]
[Cố Minh Hạo: Có thể, nhưng như vậy thì phiền phức lắm.]
[Thủy An Lạc: Tôi sẽ nghĩ cách! Hiện tại dư luận đang gây sức ép với Sở Thị, tôi nói với anh ấy một tiếng chắc là có hy vọng thôi. việc này là anh ấy lừa tôi, anh ấy có lỗi trước.]
[Cố Minh Hạo: Nhóc con, cảm ơn cậu đã giúp tôi nhiều như vậy.]
Thủy An Lạc đọc được những lời này, lại ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Cảm giác cứ như em đang lừa gạt thiếu niên ngu ngốc ấy!”
“Nếu hắn mà ngu ngốc thì em là thiểu năng.”
“Đủ rồi đấy, anh đừng có hơi tí là lại công kích em như thế có được không hả?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói: “Anh nghĩ xem giờ Cố Minh Hạo có tin em không?”
“Tên đó không tin em, nhưng mà hắn không còn lựa chọn nào khác! Con Mắt của hắn trong cả thành phố A này đều đã bị triệt tiêu hết rồi, giờ hắn đang muốn cài tai mắt của mình bên cạnh chúng ta gấp. Vậy nên hắn phải nghĩ mọi cách để sửa lại hợp đồng, dư luận cũng chỉ là một thủ đoạn của hắn thôi.” Sở Ninh Dực giải thích.
Thủy An Lạc chống cằm của mình: “Vậy nên việc anh triệt hạ Con Mắt đã khiến trận địa của Boss lớn rối loạn, đồng thời cũng khiến Cố Minh Hạo bí quá hóa liều à.” Đôi mắt của Thủy An Lạc lấp lánh nhìn ông chồng nhà mình. Cô vẫn cảm thấy nhìn kiểu gì thì kiểu anh vẫn ngầu chết đi được.
Sở Ninh Dực nhướng mày, không phản bác lại lời của cô, đây đúng là điểm tốt khi thực hiện hành động loại bỏ Con Mắt.
“Em không thể quá nhiệt tình được, nếu em nhiệt tình quá thì Cố Minh Hạo cũng không tin.” Thủy An Lạc vừa nói vừa chọn lời để nhắn lại.
Sở Ninh Dực giao lại cho cô việc này để cô toàn quyền phát huy, thế nhưng vẫn có một yêu cầu: “Đừng có mà ve vãn tán tỉnh nhau ở đó đấy.”
Thủy An Lạc: “...”
Móa móa móa, con mắt nào của anh trông thấy em ve vãn tán tỉnh hắn vậy hả?
Rõ ràng là cô đang đối phó với Cố Minh Hạo đấy nhé!
[Thủy An Lạc: Cũng không phải là tôi giúp anh mà tôi ghét cảm giác bị lừa. Anh ấy cũng từng nói rằng sẽ không gạt tôi nên anh ấy làm như vậy là hơi quá đáng rồi. Anh biết từ nhỏ tôi đã ghét bị lừa gạt rồi mà.]
Thủy An Lạc gửi tin nhắn này đi, nghĩ nghĩ một hồi lại nhắn thêm một câu.
[Thủy An Lạc: Nếu anh không muốn gặp Sở Ninh Dực thì chúng ta đi ra ngoài ăn trưa, anh nói với tôi trước, để tôi nghĩ xem nên nói với anh ấy thế nào.]
Sở Ninh Dực nghiêng qua liếc một cái, nhìn Thủy An Lạc rồi hừ một tiếng.
Thủy An Lạc lặng lẽ ôm di động trong tay mình, tránh khỏi tầm mắt của Sở Ninh Dực rồi tiếp tục nhắn tin.
[Cố Minh Hạo: Nhưng mà cậu đi được không? Một mình Sở Ninh Dực ở nhà chắc sẽ không tiện đâu?]
Thủy An Lạc ui chao một tiếng, đợi chính là mấy câu này đây.
[Thủy An Lạc: Không có việc gì, chúng ta nói chuyện cũng không bao lâu, về trước ba giờ là được rồi. Hôm nay tôi có hẹn một bác sĩ tới cho anh ấy, chiều ba giờ là người ta tới.]
Thủy An Lạc gõ xong liền đắc ý giơ di động trước mặt Sở Ninh Dực: “Anh thấy chưa, cái này gọi là không để lại dấu vết đấy.”
Sở Ninh Dực nhướng mày, cứ như thế thuận theo thì quả thực sẽ không khiến người khác hoài nghi.
“Thế nên em đang nói cho anh biết rằng, em muốn xuống dưới lầu dùng bữa cùng tên đó?” Sở Ninh Dực cười lạnh.
“Ở ngay dưới lầu chứ có đi đâu khác đâu. Hơn nữa em cũng muốn để hắn ta tin tưởng em càng nhiều càng tốt mà!” Thủy An Lạc nói rồi cất di động đi: “Với cả anh vừa mới chơi hắn một vố lớn như vậy thì chắc sắp tới hắn cũng không dám manh động đâu. Anh không phải lo, em có thể ứng phó được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...