Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc chớp mắt nhìn anh đi tới bàn làm việc, sau đó lấy tài liệu trong ngăn kéo ra.
Sở Ninh Dực quay lại bên cạnh Thủy An Lạc rồi đưa nó cho cô: “Em còn nhớ cái này không? Trước đây Tôm Lớn từng muốn dùng phương pháp ghi lại ký ức để lấy đi cái gì đó trong đầu của Mân Hinh!”
Thủy An Lạc sững người rồi nhận lấy bản tài liệu kia mở ra xem, trong đó ghi chép về những chuyện khi Tôm Lớn còn chưa bị bắt, cũng là vụ án mà bọn họ đã giải quyết.
Thủy An Lạc lật được hai trang rồi đột nhiên nhớ ra: “Em nghĩ ra rồi, lúc đó hình như là có người thế thân cho chị Mân Hinh cho nên việc ghi lại ký ức thất bại, hoặc nói đúng hơn là ký ức có thể được ghi lại được!”
Thủy An Lạc vừa nói vừa có chút kích động, như vậy thì ít nhất ở phương diện này đã có một phương hướng nhất định rồi.
Người khác có thể ghi lại ký ức thì bọn họ cũng có thể.
Chỉ cần đem những ký ức đã được ghi lại này “rót” vào cơ thể tái chế thì, bùm, vật dẫn sẽ nổ tung.
Thủy An Lạc nghĩ vậy nhưng không kích động.
“Đáng tiếc, chị Kỳ Nhu vì chúng ta mà ngay cả di thể cũng không tìm được.” Thủy An Lạc cúi đầu thở dài.
Sở Ninh Dực đưa tay kéo cô vào lòng: “Kết quả như vậy mới là tốt nhất, thứ kia không phải là thân xác của Kỳ Nhu. Kỳ Nhu có thể sống được một ngày đã là chuyện không thể xảy ra rồi.” Sở Ninh Dực lên tiếng khuyên cô.
Thủy An Lạc gật đầu, chuyện này đương nhiên là cô hiểu nhưng vẫn có chút khó chịu.
Thủy An Lạc sầu não xong liền đặt sổ ghi chép xuống bên cạnh.
“Nhưng năm đó Tôm Lớn đã chết rồi, những kỹ thuật này chúng ta cũng không biết đang ở chỗ nào?” Thủy An Lạc vừa viết viết vừa hỏi một câu hỏi rất đúng vấn đề.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, đó quả thật là một vấn đề nan giải, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được kỹ thuật xử lý ký ức này.
Thủy An Lạc thở dài, ý kiến thì hay đó nhưng muốn áp dụng lại có chút phiền phức.
“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, em đừng suy nghĩ nhiều quá!” Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Buổi chiều hẹn Viện trưởng Lưu tới nhà đi.”
Thủy An Lạc à một tiếng rồi thu đồ lại: “Anh gọi Viện trưởng Lưu làm cái gì?"
Sở Ninh Dực tiếp tục vò đầu của cô: “Kiểu gì vẫn phải tìm một cái cớ chứ, không phải sao?”
Thủy An Lạc bĩu môi, lầm bầm khẽ nói: “Sao em lại thấy không tin anh thế nhỉ?”
Cách làm việc của Sở Ninh Dực là để cho người ta thấy một mục đích, thế nhưng chắc chắn vẫn còn mục đích khác mà người ta không thể nhìn thấy được.
Sở Ninh Dực đánh bộp một cái lên đầu của cô, nghe thì to nhưng chả dùng bao nhiêu sức, được cái tiếng vang lớn thôi: “Người đàn ông của em thiếu tin cậy đến thế cơ à?”
“Chậc, chậc, chậc, anh Sở à, anh có thể đừng lôi ba cái chữ độ tin cậy kia ra dọa người ta có được không hả?" Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy giãn gân cốt của mình, sau đó nói: “Em đi gọi điện cho Viện trưởng Lưu, tiện đường coi thử xem mấy giờ chiều Cố Minh Hạo trở về, trùng hợp gặp nhau mới là tốt nhất!” Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực bằng cái dáng vẻ em đều hiểu hết mà.
Sở Ninh Dực tựa lưng vào sofa nhìn cô vợ ngốc đang ngúng nguẩy đi ra ngoài nhà mình, khóe miệng của anh khẽ cong lên.
Quả nhiên, trong số bốn đứa bé mà anh nuôi trong nhà thì đứa trẻ này là nhỏ nhất.
Sở Ninh Dực ngồi một lát rồi đứng dậy định đi ra ngoài, đáng tiếc, máy tính của anh lại vang lên âm báo có tin nhắn tới. Sở Ninh Dực đành phải đi qua xem, đây là tin do Tuyết Long gửi tới, nói A Sơ đã bắt đầu xuất phát rồi, chắc khoảng ngày mai là có thể tới gặp người kia.
Sở Ninh Dực đọc tin nhắn xong, hai hàng lông mày anh tuấn cau lại, cuối cùng giãn ra. Anh tắt máy tính đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...