Đằng nào thì cô cũng chạy không thoát, sớm muộn gì cũng bị anh bắt lại.
Thủy An Lạc vừa chạy về phòng là lập tức chui vào chăn. Cô đang nghĩ xem có nên đem con gái ra làm tấm chắn gì gì đó hay không.
Sở Ninh Dực bước vào, anh không hề đi về phía giường của mình mà đi về bên Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc kéo chăn, bao kín cả người lại rồi buồn bực nói: “Em muốn đi ngủ rồi!”
Sở Ninh Dực ngồi xuống cạng gường, kéo lấy cái chăn của cô, thế nhưng cô cuộn thật sự rất chặt.
“Đang định nói với ai đó chuyện thanh mai trúc mã, nhưng nếu không muốn nghe thì thôi quên đi vậy.” Sở Ninh Dực giả đò nói, sau đó đứng dậy định bỏ đi.
Thủy An Lạc đột nhiên thò tay ra, kéo lấy cổ tay của Sở Ninh Dực. Anh quay đầu lại thì thấy nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn chôn ở trong chăn, lộ ra đôi mắt to tròn, lấp lánh nhìn anh.
Trong nháy mắt, nhịp tim của Sở Ninh Dực như đã đánh rơi mất một nhịp, cứ nhìn cô như vậy.
Kết hôn đã nhiều năm nhưng sức ảnh hưởng của cô với anh vẫn tồn tại như trước, thậm chí chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Sở Ninh Dực quay lại ngồi xuống giường rồi mạnh mẽ kéo cô vào lòng mình. Anh hôn lên đôi mắt của cô, chính đôi mắt này đã khiến anh bại trận hoàn toàn.
Thủy An Lạc hơi giật mình, cảm nhận đôi môi của anh từ trên mi mắt dần dần trượt xuống phía dưới, sống mũi, chóp mũi, rồi rơi xuống môi của mình.
Đôi môi của anh hơi mỏng, ấn lên môi cô cứ có cảm giác mát lạnh, rất thoái mái!
Có người nói người môi mỏng thì tình cảm bạc bẽo là vì tình cảm cả một đời của họ chỉ dành cho đúng một người.
Sở Ninh Dực kề sát vào trán cô, tự tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy An Lạc: “Nếu như em ở bên cạnh anh từ hồi còn bé thì tới năm mười tám tuổi em vẫn sẽ gả cho anh.”
“Vì sao chứ?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt, không phục nói.
Sở Ninh Dực nhéo nhéo hai má phúng phính của cô, nụ cười dịu dàng xem lẫn sự tà mị chết người: “Bởi vì em là đồ mê trai, người nào năm mười tám tuổi vừa gặp anh đã yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi hả?”
Thủy An Lạc: “...”
“Mê trai là một đức tính tốt đó, anh thì biết cái gì?” Thủy An Lạc hầm hè nói: “Anh đừng có nhảy vọt thẳng đến năm mười tám tuổi có được không? Trước đó thì sao, trước đó thì sao?”
“Trước đó?” Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi đẩy Thủy An Lạc vào trong một cái, sau đó nhìn một cô gái nhỏ đang chen vào lòng mình, anh duỗi tay, ôm trọn cô vào lồng ngực.
“Chắc là ngay từ lúc em biết đi đã lẽo đẽo sau lưng anh làm cái đuôi nhỏ rồi.” Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ, một đứa nhóc mười tuổi sau đuôi là một cô bé con mới hai tuổi lẽo đẽo chạy theo, cảm giác này dường như cũng không tệ.
“Em không theo sau anh đâu!” Thủy An Lạc hừ một tiếng, sau đó bắt đầu đếm ngón tay: “Khi đó em nhất định là đứa bé đáng yêu nhất trong khu, rất nhiều người muốn chơi với em, sau đó anh sẽ ngang ngược đuổi hết bọn họ đi.”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực đầu đầy vạch đen nhìn vợ ngốc nhà mình, như đang nói: Em cảm thấy cái chuyện đó có khả năng xảy ra sao?
Thủy An Lạc hiểu được hàm ý trong ánh mắt của anh liền buồn bực vỗ anh một cái: “Đừng có cắt lời em, em đã nói xong đâu!”
Sở Ninh Dực ho nhẹ một tiếng, ý bảo cô tiếp tục.
“Khi đó chắc chắn anh vẫn học nhảy lớp, lúc mới đầu, không đúng, lúc anh mới đi học em còn chưa sinh ra đâu, không được không được, khi đó anh còn chưa nhảy lớp!” Thủy An Lạc kích động nói: “Chờ em vào nhà trẻ là anh vào tiểu học rồi, lúc đó anh muốn mang em đi học, em muốn theo anh đi học.” Thủy An Lạc tiếp tục ảo tưởng.
Sở Ninh Dực: “...”
Quả nhiên, những lúc thế này phải giữ yên lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...