Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực nhướng mày, duỗi tay nắm lấy tay của Thủy An Lạc, tuy rằng vừa mới chơi tuyết xong nhưng tay cô vẫn ấm áp.

“Chơi một lát thôi, lạnh rồi.” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc tỏ ý bảo anh nhìn chiếc xe vừa mới tới cách đó không xa. Sở Ninh Dực lập tức ngẩng đầu cũng đúng lúc chiếc xe đó đã ngừng lại trước mặt anh.

Cố Minh Hạo tắt máy, mở cửa bước xuống xe.

“Thật trùng hợp quá.” Cố Minh Hạo mỉm cười nói.

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu: “Mới sáng sớm mà anh Cố đã ra ngoài rồi sao?”


“Đúng vậy, bên đồn cảnh sát nói vụ án của ba tôi có tiến triển, cho nên tôi qua đó xem sao.” Cố Minh Hạo nói rồi cúi đầu nhìn chân của Sở Ninh Dực, rồi nhanh chóng nhìn về mấy đứa nhỏ phía xa: “Sao mà thoải mái được như Sở tổng lúc này được.”

“Chuyện của ba anh thế nào rồi?” Thủy An Lạc lên tiếng hỏi.

“Thời gian qua lâu quá rồi, hơn nữa lại chẳng có chứng cứ gì cho nên hiện giờ bọn họ cũng hết cách, chỉ có thể tuyên bố đây là một bản án vô danh.” Cố Minh Hạo bất đắc dĩ nói.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu cũng không nói gì nữa.

Cố Minh Hạo mỉm cười, nói: “Vậy mọi người chơi tiếp đi! Tôi đi trước.”

Thủy An Lạc quay đầu nhìn hắn đi khuất dần. Cô lại cúi nhìn Sở Ninh Dực: “Làm biên kịch để làm gì chứ, thà cứ đi làm diễn viên luôn đi có phải tốt hơn không?”

Sở Ninh Dực khẽ cười không lên tiếng, mắt vẫn nhìn ba đứa nhỏ ở phía xa xa.

Lúc Thủy An Lạc mang mấy đứa nhỏ về nhà thì đã là giữa trưa. Thím Vu đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, Thủy An Lạc qua nhà đối diện một chuyến. Kiều Nhã Nguyễn đã quay về quân bộ cho nên lúc này chỉ có mình Phong Phong đang ở nhà.

Lúc Thủy An Lạc bước vào, trong phòng khách nhà Phong Phong chất đầy tài liệu. Thủy An Lạc nhảy nhảy đi vào rồi nhìn Phong Phong đang úp sách lên mặt.

“Anh ổn không đó?” Thủy An Lạc nhịn không được, hỏi.

“Cách cái chết không xa.” Phong Phong nói rồi kéo quyển sách đang che mặt mình xuống: “Cô có nghiên cứu gì về vấn đề thần kinh không?”


“Thần kinh ở tim có tính không?”

“Biến, biến, biến, đừng quấy rầy ông đây, thời gian này gửi Tiểu Bất Điểm qua đó nhờ các người nuôi hộ!” Phong Phong nói rồi lại dùng sách che lên mặt mình.

Thủy An Lạc bĩu môi rồi ném sổ ghi chép của mình cho Phong Phong: “Đây, cái này là trước đây sư phụ để lại cho tôi, anh xem thử xem có giúp gì được cho anh không. Trong này có ghi chép về vùng hồi cá ngựa* với mấy khu lưu trữ ký ức khác.”

* Hồi cá ngựa: Hồi hải mã hay hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước, là một cấu trúc nằm bên trong thùy thái dương. Nó tạo thành một phần của hệ thống Limbic và có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loài động vật có vú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não.

Phong Phong kéo sách che mặt xuống, sau đó lấy cái quyển ghi chép qua nhìn thử, thế nhưng anh ta vừa mới nhìn thấy chữ viết tay trên đó liền ngồi phắt dậy: “Sư phụ của cô chính là chú Hạng trông nhà xác đó sao?”

“Đúng thế, trông nhà xác thì sao? Bàn về thực lực thì anh không phải đối thủ của của ông ấy đâu!” Thủy An Lạc nói rồi giơ giơ tay mình lên: “Tự anh đi mà xem, đằng nào tôi cũng chẳng giúp gì được ở phương diện này.”

Phong Phong vẫy vẫy tay để cô mau đi đi rồi tiếp tục xem ghi chép.


Thủy An Lạc về nhà. Sở Ninh Dực còn đang ở trong phòng làm việc giải quyết chuyện của công ty. Nghe nói bố chồng của cô vừa biết con trai mình về rồi liền không nói hai lời mà chạy thẳng về nhà.

Vậy nên Sở tổng lại đau khổ tiếp nhận việc xử lý công việc trong công ty.

Thủy An Lạc đi vào, đứng phía sau xoa bóp hai bả vai cho anh rồi cười híp mắt nói: “Sở tổng vất vả rồi, còn phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa.”

Đối với hành vi chân chó của vợ ngốc nhà mình thì Sở tổng dành cho cô một thái độ khinh bỉ, nhưng đồng thời cũng khá là hài lòng.

“Đưa sổ ghi chép cho cậu ta rồi à?” Sở Ninh Dực ký tên vào một bản tài liệu, lại hỏi.

Thủy An Lạc gật đầu, cười tủm tỉm đáp: “Em mà đã làm việc thì anh cứ yên tâm đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui