“Bệnh viện?” An Phong Dương nhìn gã đàn ông đã bị chọc thành con nhím dưới đất, một tay chặt vào cổ lão, sau đó ném lên giường dùng chăn quấn lại, “Lạc Lạc đến bệnh viện rồi, con bé nói biết danh sách ở đâu.”
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua người trên giường: “Liên hệ Tuyết Long qua đây, quản chế bên này, một khi két bảo hiểm được mở ra, lập tức ra tay bên này.”
An Phong Dương gật đầu, Sở Ninh Dực đã đi ra ngoài trước.
Thủy An Lạc ngồi trên xe, người lái là chú Sở. Cô liên tục nhìn đồng hồ, muốn đến bệnh viện trước mười giờ là không thể nào, chỉ mong Triệu Uyển Uyển có thể kéo dài thời gian cho cô một chút.
“Triệu Uyển Uyển, chị cô đã dùng mạng sống để đổi mạng cho cô, chỉ cần mười phút thôi, giúp tôi mười phút thôi là được.” Thủy An Lạc thấp giọng nói, hai bàn tay xoắn lại với nhau bởi vì dùng sức mà đã trở nên trắng bệch.
Chín giờ năm mươi, nhân viên công ty bảo hiểm bắt đầu làm việc, chuẩn bị mười giờ mở cửa.
Hai tay của Triệu Uyển Uyển đã được cởi trói, ngay cả băng dính trên miệng cũng được gỡ xuống.
“Cô Triệu, chỉ cần lát nữa cô phối hợp với chúng tôi mở được két sắt, chúng tôi tức khắc sẽ thả cô ra.” Gã cầm đầu quay lại nhìn Triệu Uyển Uyển nói.
Hai tay cô vô lực buông thõng ngồi trên ghế, khàn giọng nói, “Các người có giỏi thì giết tôi đi, tôi sẽ không giúp các người mở két bảo hiểm đâu.” Tuy không biết bên trong có gì, nhưng những kẻ này đã dùng cách bắt cóc cô để lấy được đồ trong đó, nghĩ chắc cũng không phải loại người tốt đẹp.
Mà đến giờ những kẻ này vẫn không giết cô, chứng tỏ ngoại trừ vân tay của cô ra, còn cần thứ khác.
“Cô Triệu, việc gì phải làm khó chính mình, chỉ cần két bảo hiểm được mở, chúng tôi sẽ lập tức đưa cô đến bệnh viện.” Gã kia lại tiếp tục nói dối.
Triệu Uyển Uyển đã sớm đau đến chết lặng, cặp mắt vô thần nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng khách sạn, Phong Phong nhàm chán dùng dũa móng tay dũa móng. Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn là một cô nàng nghiện internet, lúc này đang chơi game.
Cố Minh Hạo ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với bọn họ, nhìn một biên kịch khác đang thay đổi nội dung kịch bản theo những gì bọn họ vừa bàn.
Chín giờ năm tám, còn hai phút cuối cùng.
Phong Phong với tay cầm lấy cốc nước trên bàn, mỉm cười nhìn Cố Minh Hạo, “Sao thế, thấy anh Cố cứ nhìn đồng hồ liên tục, vội làm gì sao?”
Khóe miêng Cố Minh Hạo hơi nhếch lên, ngón tay thon dài vẫn liên tục xoay chiếc di động trong tay, “Nếu Phong Ảnh đế đã hài lòng với kịch bản hiện tại thì tôi xin phép về trước.”
“Anh Cố vội gì chứ?” Phong Phong lắc lắc chiếc cốc, “Không bằng tôi mời mọi người đi ăn. Vì nội dung kịch bản đã bận rộn cả đêm rồi, nói cho cùng cũng là lỗi của tôi, tôi mời mọi người một bữa coi như để bồi tội, thế nào?"”
“Ăn thì không cần, tôi còn có việc.” Cố Minh Hạo nói, đứng dậy, cất di động đi, “Tôi về trước.”
Đã đến mười giờ, két bảo hiểm sẽ lập tức được mở, cho nên hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Cổng lớn của công ty bảo hiểm đúng mười giờ được mở ra. Triệu Uyển Uyển được khoác thêm một chiếc áo choàng dài, che đi sự chật vật của cô. Gã cầm đầu ôm Triệu Uyển Uyển xuống xe.
“Cô Triệu hợp tác với chúng tôi một chút thì đôi bên cũng đều dễ xử hơn.” Nói xong, gã ôm cô đi về phía cổng.
Triệu Uyển Uyển ngẩng đầu, trừng mắt nhìn gã, đáng tiếc hiện giờ cô căn bản không nói được.
Mân Hinh ở trong nhà nhìn đám người xuất hiện trên camera, ngón tay không tự chủ được gõ nhẹ lên bàn.
Mười giờ, mở két bảo hiểm có lẽ chưa đến năm phút đồng hồ, có lẽ, chỉ ba phút là đủ rồi.
Tiếng trẻ con đùa giỡn còn vang lên bên tai, đối với Mân Hinh mà nói, lại càng ngày càng xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...