Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Có lẽ Thủy An Lạc là bà mẹ đáng buồn nhất trên thế giới này, nhanh vậy đã bị bắt quả tang rồi.

“Hi, con trai, dậy sớm thế.” Thủy An Lạc tựa vào tường, mỉm cười nói.

Bánh Bao Rau nhìn mẹ mình như một ông cụ non, chân mày nhỏ xíu hơi nhíu lại, lại nhìn em gái đang dính bên người mẹ. Thấy sắc mặt cô bé đã khá hơn, Bánh Bao Rau âm thầm thở ra một hơi.

“Mẹ, mẹ rảnh lắm à?” Bánh Bao Rau nhíu mày nói.

“Đâu có, mẹ vừa mới lên đến nơi mà, Tiểu Bất Điểm dậy chưa? Để mẹ đi mặc quần áo cho em.” Thủy An Lạc nói rất tự nhiên, sau đó cười tít mắt, đường đường chính chính ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào phòng của Bánh Bao Rau.

Bánh Bao Rau: “...”

Có một bà mẹ như vậy, nhóc thấy ba mình thật là đáng thương.


Chờ đến khi bọn nhỏ dùng xong bữa sáng đã là tám giờ mười phút, chỉ còn hơn một tiếng nữa là đến mười giờ rồi.

***

Bên phía Sở Ninh Dực không có tin tức gì, Cố Minh Hạo vẫn còn ở chỗ đoàn làm phim, công ty bảo hiểm chỉ chờ đến mười giờ sẽ mở cửa.

Mà lúc này trong phòng làm việc của Viện trưởng, lão Viện trưởng đang quỳ trên đất, hai tay bị trói ngoặt ra đằng sau.

Sở Ninh Dực ngồi đằng sau bàn làm việc, An Phong Dương đảo quanh văn phòng của ông ta.

“Đừng cố giãy giụa nữa, nút trói của hải quân không gỡ được đâu.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, khuỷu tay chống lên mặt bàn, một tay chống cằm, “Bốn năm trước, Viện trưởng tiền nhiệm của ông bị giết ngay tại đây, nửa đêm tỉnh mộng ông không sợ bà ấy đến tìm ông à?”

Sắc mặt của Viện trưởng hơi tái đi nhìn người đàn ông trước mặt.

“Cậu là Sở Ninh Dực?” Viện trưởng thấp giọng hỏi.

Sở Ninh Dực đứng dậy, bước đến bên cạnh Viện trưởng. Lúc ngồi xuống, trong tay anh còn cầm một thứ có hình dạng như cái nút áo, “Đang tìm cái này à?”

Viện trưởng kinh hãi, nhìn chiếc máy nghe trộm trong tay Sở Ninh Dực bằng ánh mắt không thể tin nổi, rõ ràng lão đã giấu kỹ như vậy, sao anh ta lại tìm được.

“Lạ nhỉ, chẳng lẽ không có ở đây?” An Phong Dương hất hết toàn bộ sổ sách trên giá xuống, ngay cả cặp tài liệu anh cũng đã tìm hết một lượt.


“Rốt cuộc các người đang tìm cái gì?”

“Yên tâm, chúng tôi sẽ không hỏi ông, cho dù có hỏi, ông cũng không biết. Dù sao hạng như ông có trao đổi chắc cũng chỉ là cái ống loa mà thôi.” Sở Ninh Dực nói, nhìn An Phong Dương, “Tra bằng được danh sách những đứa trẻ ông ta đã thả ra ngoài bốn năm qua.”

An Phong Dương gật đầu, nở một nụ cười nhã nhặn, “Nghiêm hình bức cung là sở trường của tôi rồi.”

Những đứa trẻ xuất thân từ nơi này, một khi được thả ra ngoài sẽ trực tiếp liên hệ với người có cấp bậc cao hơn, như vậy sẽ tiện cho việc truyền đạt tin tức. Cho nên việc duy nhất Viện trưởng phải làm là bồi dưỡng nhân tài, rồi thả ra ngoài, sau đó lão sẽ không hề liên quan gì nữa.

Sở Ninh Dực bước tới cạnh giường, xốc chăn lên, sau đó nện vài cái lên giường, thấy đúng là gỗ đặc mới bắt đầu tìm đến nơi khác.

Năm đó, Triệu Dương Dương giết người quản lý kia, nhất định là ở trong căn phòng này. Nếu cô ấy không mang danh sách đi thì nó chắc chắn nằm trong căn phòng này.

Sở Ninh Dực hơi nhắm mắt, giống như có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình Triệu Dương Dương ra tay năm đó.

Nếu là anh, anh sẽ giấu danh sách ở đâu?


Tiếng chuông đồng hồ báo chín giờ vang lên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hẳn là đến tìm Viện trưởng.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, An Phong Dương cầm lấy băng dính dính kín mồm lão lại.

“Viện trưởng, có hai đứa nhóc bị lên cơn sốc.” Người bên ngoài thấp giọng nói.

“Vậy thì ném ra ngoài.” An Phong Dương cúi đầu nhìn Viện trưởng quỳ dưới đất, giọng nói hoàn toàn giống hệt với lão ta.

“Nhưng...”

“Tôi còn phải sàng lọc những đứa trẻ mới, ngày hôm nay đừng có quấy rầy tôi.” An Phong Dương lại mở miệng nói, người ngoài cửa không hề nghi ngờ anh, đáp lại một tiếng rồi bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui