Thủy An Lạc bước qua, cầm lấy quần áo của con gái, sau đó ôm Bánh Bao Đậu ngồi xuống, bắt đầu mặc đồ giúp bé con.
“Mẹ ơi, tuyết rơi kìa.” Bánh Bao Đậu vui vẻ nói, giống như trận ốm vừa rồi chỉ là ảo giác thôi vậy.
Thủy An Lạc gật đầu, thả cô bé xuống đất, “Xem xem anh con với Tiểu Bất Điểm dậy chưa? Mẹ đi làm bữa sáng cho mấy đứa.
Bánh Bao Đậu hơi nhăn mặt, ăn ngay nói thật, “Mẹ, mẹ cứ để cho bà Vu làm cơm đi thì hơn.”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc nhìn cô con gái cúp đuôi chạy mất, mặt đầy vạch đen, nhóc con, nói mẹ con như vậy có được không hả?
Rõ ràng cô nấu cơm cũng đâu có khó ăn chứ.
Bánh Bao Đậu chập chững bò lên trên tầng, nhón chân đẩy cửa phòng ngủ của Bánh Bao Rau ra: “Anh ơi, dậy đi, dậy đi.” Bánh Bao Đậu lớn tiếng gọi.
Đáng tiếc, người bên trong căn bản không cần cô bé gọi.
Trên giường lớn, hai đứa nhóc bằng vai phải lứa đang hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.
Bánh Bao Đậu chớp mắt, cặp chân ngắn tũn lặng lẽ lùi lại phía sau, lại sắp nổ ra chiến tranh rồi à?
“Ba tôi nói, con gái không thể để người khác tùy tiện thơm được.” Tiểu Bất Điểm hung hăng kêu lên.
Ai mà ngờ được, lúc bé vừa mới mở mắt, cái đồ bánh bao chết tiệt này lại đang thơm lên má mình chứ.
Bánh Bao Rau trợn mắt, trừng xong lại bình tĩnh xuống giường. Chẳng qua là lúc tỉnh dậy, nhóc nhìn thấy khuôn mặt bụ bẫm của con nhóc kia, tự dưng thấy hay hay, liền cắn một cái thôi, ai thơm nó chứ?
“Xì, làm như ba cậu ít hôn người khác lắm vậy, lời ba cậu nói mà cậu cũng tin?” Bánh Bao Rau nói, bình tĩnh lấy quần áo đặt ở đầu giường mà tối qua Thủy An Lạc đã chuẩn bị sẵn cho mình ra tự mặc vào.
Tiểu Bất Điểm: “...”
Oạch, có một ông bố giỏi đào hố thật là nghẹn khuất, không dưng đi thơm nhiều người như vậy làm gì?
“Ba tôi là ngôi sao, đó không phải là thơm thật.” Tiểu Bất Điểm vẫn còn cố cãi, thò chân bò xuống giường, chống nạnh nhìn Bánh Bao Rau.
Bánh Bao Rau mặc áo xong, liền bắt đầu xỏ quần, giọng nói vẫn nhẹ bẫng như trước, “Tôi cũng đâu có thơm cậu, đó là cắn, không phải thơm.”
Bánh Bao Đậu bò xuống cầu thang, chạy vào phòng ngủ kéo mẹ mình lại, “Mẹ, mẹ, anh Bao Rau với Tiểu Bất Điểm lại đánh nhau rồi.”
Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật. Cô liền bế Bánh Bao Đậu đi lên nhà.
Nhưng xem vẻ mặt của Thủy An Lạc thì tuyệt đối không phải đi can ngăn mà thuộc kiểu thành phần đi xem náo nhiệt.
Lúc cô lên đến trên tầng, Tiểu Bảo Bối cũng đã rời giường qua phòng em trai, thấy Tiểu Bất Điểm bị chọc cho tức đến mức giậm chân, không nhịn được muốn cười, lại tỏ ra phong thái của một người làm anh đi lấy quần áo cho Tiểu Bất Điểm.
“Nào, để anh mặc đồ cho em.” Tiểu Bảo Bối nói.
Gương mặt Tiểu Bất Điểm thay đổi trong nháy mắt, cười toe toét chạy tới, ngọt ngào nói, “Cảm ơn anh Bảo Bối.”
Bánh Bao Rau lúc này đã mặc quần xong, vươn tay cầm lấy bộ quần áo trong tay Tiểu Bảo Bối, “Anh, lâu rồi anh chưa gặp chị Miên Miên, anh không qua thăm chị ấy à?”
Thủy An Lạc vừa bước vào đã nghe thấy một câu nói chuẩn nam chính ngôn tình lúc đang ghen như vậy. Ai da, Thủy An Lạc tựa vào cửa, cười ngặt nghẽo đến mức như quên luôn cả chuyện mười giờ.
Con trai út nhà cô đang ghen à?"
Thăm chị Miên Miên?
Thế mà thằng bé cũng nghĩ ra được!
Thủy An Lạc cười hí hí lui ra ngoài. Cô rất tò mò, lẽ nào cậu con út nhà cô sẽ thay quần áo cho người ta sao?
Người làm mẹ như cô thật sự rất muốn xem cảnh con trai mình thay quần áo cho người khác đó~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...