Thủy An Lạc: “...”
Thế cũng được ấy hả?
Quả nhiên, đời người có trâu chó hay không đều phải xem vào mệnh hết.
“Có điều cũng chính vì những cái tội danh này, thân phận của Báo Tuyết mới không bị người ta phát hiện, giờ đối với anh mà nói ngược lại như vậy cũng tốt.” Sở Ninh Dực nói rồi lại nhìn Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc mím môi, như đang suy ngẫm gì đó, rốt cuộc câu này của anh là có ý gì?
“Em nghĩ mà xem, Báo Tuyết vô duyên vô cớ tham gia vào chuyện này, bọn chúng có thể mặc kệ sao?” Sở Ninh Dực nói, tay lại vuốt ve khuôn mặt của Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, “À... là anh cố tình, anh biết trên người Triệu Phi Phi có máy nghe trộm mà vẫn cố tình bức hỏi cô ta, để đám người đó nghe được, chắc chắn sẽ cảm thấy tên Báo Tuyết này ăn no rửng mỡ, bảo hắn ra nói chuyện với chúng, như vậy anh sẽ có thể gặp được người trong nội bộ rồi.” Thủy An Lạc có chút kích động nói, quả nhiên, anh Sở làm gì cũng không thể chỉ nhìn thấy một kết quả.
Sở Ninh Dực gật đầu hừa nhận, vợ anh đúng là thông minh thật.
“Cứ như vậy, anh vừa làm nổ con mắt của bọn chúng ở thành phố A, lại có thêm cơ hội gặp được quản lý của bọn chúng. Hơn nữa kể cả không gặp được, anh cũng không thiệt, gì dù gì mắt của hắn cũng nổ rồi, hắn vẫn bị tổn thất nặng nề.” Thủy An Lạc nói với vẻ kích động, hai mắt chỉ thiếu điều trở thành ngôi sao nhỏ sáng bling bling.
Anh Sở nhà cô đúng là quá ngầu mà.
Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu cô, “Giờ Janis đang chặn ở nhà mình, xem ra anh muốn gặp được kẻ đứng đầu của bọn chúng chắc cũng hơi khó, giờ bọn chúng đang áp dụng phương pháp đặc biệt để đề phòng anh.”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ? Bỏ qua cơ hội này sao? Đây là đường tắt dấy.” Thủy An Lạc nhíu mày.
Sở Ninh Dực vén sợi tọc xõa xuống trước mặt cô lên, “Vì nhỏ mất lớn thì không đáng, vốn chỉ là một hậu quả kèm theo, không thấy cũng không sao, đi thôi, xuống nhà đi.”
Thủy An Lạc gật đầu, nhưng vẫn chưa có ý định từ bỏ.
***
Tại thành phố A, trong khu nhà nào đó.
An Phong Dương nhảy từ cửa sổ vào, trong căn nhà đã lâu lắm rồi không có ai ở, khắp nơi đều là vải trắng và bụi bặm.
Căn nhà có năm phòng, hai tầng, khoảng hai trăm mét vuông.
An Phong Dương đoán chắc ba năm nay không có ai ở rồi, thậm chí còn không có ai tới đây, vì anh bước chân tới đâu liền có thể thấy rõ được vết chân của mình ở đó.
Căn nhà này hơi lớn, An Phong Dương tìm một mình cũng thấy hơi rắc rối.
Anh gắn mic bên tai, xua đi bụi trong không khí, “Tôi tới rồi, căn nhà này hơi lớn, sau khi Triệu Dương Dương xảy ra chuyện, chắc không có ai tới đây nữa.”
An Phong Dương nói nhưng cũng không nghĩ tới việc bảo Sở Ninh Dực trả lời lại mình, chỉ báo lại tiến trình mình vào đây mà thôi.
***
Tại Provence, trong phòng khách của lâu đài Lạc gia.
Sở Ninh Dực đeo tai nghe tàng hình ngồi trên xe lăn, nếu không nhìn kỹ thì cũng khó có thể phát hiện ra được.
Bánh Bao Đậu uể oải nằm trong lòng ba, Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên góc khác của ghế dạy em trai chơi Sudoku, tình cảm của hai anh em nhà này lúc nào cũng tốt cả.
Thủy An Lạc chán nản ngồi bên mép sofa, dựa vào người Sở Ninh Dực xem tivi.
Janis vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực, như thể đang đăm chiêu điều gì đó.
“Vợ đẹp con ngoan, cuộc đời của Sở tổng đúng là khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ.” Janis mỉm cười nói.
“Vợ đẹp?” Thủy An Lạc cười ha hả, “Janis, anh đừng trêu tôi nữa, trong mắt Sở tổng, bảo tôi yếu ớt thì may ra.” Thủy An Lạc thở dài nói, rồi lại lén lườm Sở Ninh Dực một cái.
Sở Ninh Dực mỉm cười nhìn vợ mình, trông cưng chiều vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...