Dưới lớp mặt nạ, Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại.
Triệu Uyển Uyển khẽ mím môi, nhìn bọn họ, “Ngọc bội là của Triệu Dương Dương sao?”
Đầu óc Thủy An Lạc có chút hỗn loạn. Cô thấy trong chuyện này có rất nhiều vấn đề, những vấn đề đó lại tập trung vào một nơi, chỉ cần tìm được một sợi dây là lập tức có thể xâu chuỗi lại.
“Nếu như là của Triệu Dương Dương thì tại sao Triệu Phi Phi lại nhận? Cô ta thừa nhận như vậy chẳng khác nào thừa nhận cô ta chính là hung thủ không phải sao?” Triệu Uyển Uyển tỏ ra khó hiểu nói.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy thắc mắc hơn là tại sao Triệu Dương Dương lại gửi cho cô một miếng ngọc bội đáng giá như vậy?
“Tôi nhớ khi trước George từng nói, quan hệ giữa cô Triệu và gia đình cũng không được tốt, cho nên mấy năm qua cô rất ít khi trở về nhà.”
Triệu Uyển Uyển nghe Sở Ninh Dực nói vậy, hơi cúi đầu, không nói gì, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô.
Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực ra hiệu cho cô nói chuyện.
Thủy An Lạc: “...”
Quả nhiên, Sở tổng đưa cô đến cũng chẳng phải đơn giản chỉ là để xem trò vui.
“Cô Triệu, chúng tôi thực sự không có ác ý, chỉ là trước đây tôi cũng có quen biết với Triệu Dương Dương, đột nhiên biết được chuyện về miếng ngọc kia nên có chút ngạc nhiên muốn hỏi thăm một chút thôi. Nếu như cô Triệu không muốn nói thì quên đi vậy.” Thủy An Lạc nói xong liền bị Sở Ninh Dực trừng mắt một cái.
Cô trừng lại, rõ ràng là đang nói: Vội cái gì?
Triệu Uyển Uyển cúi đầu, trong lòng như đang rối rắm điều gì đó.
Hiện giờ, những cái tên cô ấy không muốn nghe thấy nhất chính là Triệu Dương Dương, Triệu Phi Phi.
Vốn cô không hề muốn bị cuốn vào bọn họ, nhưng chỉ bởi vì thích một người không nên thích nên mới ra nông nỗi này.
“Không có gì là không muốn nói cả, tôi vốn là đứa được ba mẹ nhặt ở ven đường về, sau đó họ lại có đứa con của mình, cho nên tôi trở thành cục nợ của bọn họ.” Triệu Uyên Uyển thản nhiên nói.
“Ba mẹ hiện giờ của cô Triệu không phải ba mẹ ruột của cô sao?” Thủy An Lạc kinh ngạc.
Triệu Uyển Uyển lắc đầu, “Không phải, lúc tôi được hai tuổi, họ phát hiện ra tôi ở ven đường nên mới đưa về nhà.”
Trước khi có người đến Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đã rời khỏi phòng bệnh. Khi đã vào trong xe, Thủy An Lạc nhíu mày nhìn Sở Ninh Dực, “Triệu Uyển Uyển được nhặt về, có khả năng cô ấy và Triệu Dương Dương có quan hệ gì hay không, cho nên vào lúc bệnh nặng Triệu Dương Dương mới đem vật đáng tiền duy nhất của cô ấy, còn là vật đính ước giữa cô ấy và Sư Hạ Duong gửi qua bưu điện cho một người chưa bao giờ gặp mặt?”
“Triệu Uyển Uyển là em gái ruột của Triệu Dương Dương.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, nói với người đằng trước. “Đi gặp Triệu Phi Phi.”
Thủy An Lạc vẫn còn đang khiếp sợ, “Em, em gái ruột?”
Vòng cung này có phải hơi lớn rồi hay không?
“Triệu Uyển Uyển hai tuổi đã bị lạc, tính thử tuổi chênh lệch với Triệu Dương Dương thì lúc đó Triệu Dương Dương chí ít cũng đã sáu tuổi, một đứa trẻ sáu tuổi có thể nhớ rõ em gái mình là chuyện rất bình thường.” Sở Ninh Dực nói, vẫn còn đang suy nghĩ đến một chuyện khác.
“Vậy còn Triệu Phi Phi thì sao?” Thủy An Lạc khó mà giải thích được, “Cô ta vì Triệu Dương Dương mà không ngại giết Triệu Uyển Uyển, tình cảm hẳn là cũng rất tốt.”
“Đây chính là vấn đề mà chúng ta phải làm rõ.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc bĩu môi, vấn đề này đúng là có hơi đau đầu thật.
“Nếu Triệu Dương Dương đã tìm được em gái mình rồi, vì sao đến lúc bệnh nặng lại chỉ gửi miếng ngọc đi chứ không nghĩ đến chuyện gặp cô ấy? Em gái ruột cơ mà. Chia ly hơn hai mươi năm, lẽ nào trước khi lâm chung cũng không muốn gặp hay sao?” Thủy An Lạc nghĩ mà to đầu.
Sở Ninh Dực nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên: “Câu hỏi hay.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...