Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc hơi mím môi, cẩn thận như vậy, chỉ bởi vì, trong tay anh là số phận của cả thành phố này.

Có lẽ, anh đã không thể được xưng là Binh vương nữa.

Anh là người được Binh vương phụng sự.

Người đứng trên đỉnh cao nhất.

Thủy An Lạc theo anh xuống xe. Những người bên cạnh Sở Ninh Dực đều rất ít lời, có lẽ nên nói là gần như không có ai nói chuyện, chỉ chăm chú chú ý đến mọi thứ xung quanh.

Sở Ninh Dực dẫn Thủy An Lạc vào thang máy, tầng trên đã có sắp xếp xong xuôi.

“Ai bên cạnh anh cũng đều thế này cả à?” Thủy An Lạc không nhịn được cơn tò mò nên mở miệng hỏi.

“Bọn họ đều là tinh anh được tuyển chọn từ bộ đội đặc chủng. Những người này, cơ bản không hề nói chuyện, chính là kiểu người mà con gái các em hay gọi là, không hiểu tình thú.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, hai người đàn ông đứng trước không kìm được giật giật khóe miệng mình.

Lão Đại, chúng tôi như vậy gọi là có trách nhiệm có được không?

Thủy An Lạc có một cảm giác “quả nhiên là vậy”, những người này, sống chỉ để sống mà thôi.


Mà người đang đứng cạnh cô bây giờ, không phải Binh vương, mà là người được binh vương phụng sự.

Sở Ninh Dực đeo mặt nạ. Thủy An Lạc không biết tại sao mà Sở Ninh Dực lại đưa cho cô một cái mặt nạ hồ ly.

“Làm gì thế?” Thủy An Lạc tò mò thấp giọng hỏi.

“Cho em cơ hội được tỏ ra ngầu lòi một lần.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, đẩy cửa bước vào.

Thủy An Lạc: “...”

Đôi mắt to lộ bên ngoài mặt nạ của cô long lanh nhìn Sở Ninh Dực, tự anh muốn ngầu, còn lôi em vào làm gì.

Triệu Uyển Uyển nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu lại nhìn. Lúc nhìn thấy bọn họ có hơi sửng sốt một chút, theo bản năng muốn lùi lại phía sau, giống như vẫn còn kinh hãi trước chuyện tối hôm qua.

“Các người là...” Triệu Uyển Uyển nói, định đứng dậy ấn vào chuông báo động ở đầu giường, lại bị Sở Ninh Dực túm lấy cổ tay, “Á...”

“Cô Triệu, chúng tôi không có ý làm cô bị thương, chỉ có vài vấn đề muốn hỏi cô mà thôi.” Sở Ninh Dực nén giọng nói, bởi vì có mặt nạ nên giọng của anh nghe không chân thực cho lắm.

Triệu Uyển Uyển hơi sững sờ, “Tôi không biết các người.”


“Đêm qua cô bị tập kích, lại không truy cứu kẻ đó, tại sao vậy?” Sở Ninh Dực đi thẳng vào vấn đề.

Triệu Uyển Uyển hơi sững sờ, ánh mắt chuyển tới người đeo mặt nạ hồ ly đứng đằng sau anh.

Có lẽ là vì cảm thấy họ không có ác ý cho nên sự phản kháng của Triệu Uyển Uyển cũng yếu ớt dần.

“Không tại sao cả, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy không cần phải...” Triệu Uyển Uyển thấp giọng nói.

“Miếng ngọc đó là của cô đúng không?” Sở Ninh Dực tiếp tục lên tiếng.

Lần này, Triệu Uyển Uyển rõ ràng có chút giật mình, ngay cả Sư Hạ Dương cũng không biết điều này, không phải sao?

Nhưng vừa hay phản ứng của cô đã cho Sở Ninh Dực một đáp án.

Triệu Uyển Uyển khẽ lắc đầu, “Không phải của tôi, là của Triệu Phi Phi, có điều bốn năm trước, khi tôi còn ở thành phố B, có một người giấu tên đã gửi đến nhà tôi. Ngày hôm qua Triệu Phi Phi đã nhận đó là đồ của cô ta.”

Bốn năm trước?

Thủy An Lạc nghiêng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Bốn năm trước, Triệu Dương Dương bị bệnh nặng, không lâu sau đó liền qua đời.

“Trên miếng ngọc đó có khắc một hình phật nhỏ có đúng không?” Thủy An Lạc vội hỏi.

Triệu Uyển Uyển lại càng cảm thấy nghi ngờ thân phận của hai người này hơn. Cô kinh ngạc nhìn Thủy An Lạc chứ không trả lời.

“Em nhớ đó là miếng ngọc mà khi đó Triệu Dương Dương muốn đem đi cầm, vì trông rất lạ mắt nên em nhớ rất rõ. Đó là ngọc của Triệu Dương Dương chứ không phải là của Triệu Phi Phi.” Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, có chút nôn nóng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui