“Dương Dương chưa từng nói cho tôi nghe về cô, nếu như quan hệ của hai người thực sự tốt đẹp đến vậy.” Sư Hạ Dương nói rất thản nhiên, nhưng cơ thể Triệu Phi Phi rõ ràng lại run lên.
“Nhưng đây không phải là lý do để cô làm điều ác. Tôi vẫn phải báo chuyện này lên trên, còn xử lý như thế nào, đó là việc của tòa án.” Sư Hạ Dương nói xong, phất tay ý bảo cô ra ngoài.
Triệu Phi Phi cười ha hả, trong tiếng cười xen lẫn cả đau thương vô tận.
“Quả nhiên, đàn ông thằng nào cũng giống nhau.” Triệu Phi Phi châm chọc.
Sư Hạ Dương quay lưng lại với cô ta, cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong tay mình, chỉ có điều miếng ngọc bội này, thực sự quá gai mắt.
“Dương Dương vì anh mà từ bỏ cơ hội được sống, còn anh thì sao? Từ đầu đến cuối chưa từng cho cô ấy một danh phận.” Triệu Phi Phi tuyên bố, giọng nói của cô ta lạnh lẽo đến chói tai, “Anh không xứng với cô ấy, từ trước đến giờ đều không xứng.” Triệu Phi Phi nói rồi giận dữ bỏ đi.
Cơ thể Sư Hạ Dương khẽ run rẩy, rất khó phát hiện ra, miếng ngọc bội trong lòng bàn tay nóng rẫy, nóng đến bỏng cả lòng bàn tay và các đầu ngón tay anh ta.
[Triệu Dương Dương bước vào những tháng cuối của thai kỳ đã đến mức độ chỉ có thể nằm trên giường.
Ánh sáng bên ngoài khung cửa sổ rất đẹp. Cô dựa người vào gối đầu, lơ đễnh nhìn ánh sáng ngoài kia.
Cái bụng mang thai bảy tháng của cô, trong mắt người khác, còn không bằng bụng của người mang thai năm tháng, bé nhỏ, nhưng nóng như lửa vậy.
Triệu Dương Dương đưa tay ra xoa bụng mình, quay đầu nhìn người đàn ông đang gọt táo cho cô.
Sư Hạ Dương không hề ngẩng đầu lên, vỏ táo trong tay cũng không hề đứt đoạn.
“Hạ Dương, anh có việc gì thì cứ làm đi, không cần phải ở trong bệnh viện với em cả ngày thế này đâu.” Triệu Dương Dương dịu dàng nói. Sắc mặt cô không phải trắng bệch nữa mà dường như đã thành trong suốt rồi, cứ như thể, chỉ một giây sau cô sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của anh ta.
“Không sao, lãnh đạo phê chuẩn cho anh nghỉ nửa tháng rồi, anh ở đây với em.” Sư Hạ Dương nói xong, bỏ dây vỏ táo dài ngoằng xuống đĩa, sau đó cắt táo thành từng miếng nhỏ.
Triệu Dương Dương mỉm cười, “Hạ Dương, nếu như có kiếp sau, chúng ta đừng gặp nhau có được không?”
Sư Hạ Dương hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cô, nụ cười của cô, có vài phần mờ mịt.
Sư Hạ Dương đút cho cô một miếng táo nhỏ, “Kiếp sau, anh sẽ không mặc quân phục, anh sẽ đầu thai vào một gia đình bình thường, cả đời chỉ bảo vệ em.”
Triệu Dương Dương dựa người vào gối, chậm rãi nhai miếng táo trong miệng.
“Nhưng mà, em sợ anh sẽ hận em.” Giọng nói của cô đã hơi khàn.
Sư Hạ Dương tiếp tục đút táo cho cô, “Kiếp này cũng hận, em nỡ lòng bỏ anh và con lại, chắc em cũng biết anh sẽ hận em, cho nên kiếp sau, em cũng nợ anh đấy.”
Triệu Dương Dương nghe những lời này của anh, nụ cười trên môi lại càng mờ mịt hơn.]
Sư Hạ Dương rất ít khi nói những câu ngọt ngào tình tứ, đó là lần đầu tiên anh nói với Triệu Dương Dương những điều như vậy, cũng là lần cuối cùng, vì chính vào ngày hôm đó, con gái nhỏ mới ở trong bụng mẹ được bảy tháng của họ ra đời. Cũng chính vào ngày hôm đó, Triệu Dương Dương thực sự bỏ lại hai cha con.
Những điều Triệu Phi Phi nói, mỗi câu đều rất chối tai, chối đến mức tai anh ta đau nhức. Đến cuối cùng, anh ta vẫn chưa cho Triệu Dương Dương một danh phận. Đến cuối cùng, anh ta vẫn phụ Triệu Dương Dương.
Sư Hạ Dương đang nghĩ ngợi, điện thoại bỗng reo lên. Anh ta cầm điện thoại lên, là Kiều Nhã Nguyễn gọi tới, báo cho anh ta biết rằng Triệu Uyển Uyển tỉnh rồi, nhưng cô ấy hơi kích động.
“Tôi biết rồi, giờ tôi qua ngay bây giờ đây.” Sư Hạ Dương nói xong, bỏ miếng ngọc vào túi.
Chuyện tối hôm nay bắt nguồn từ Triệu Dương Dương, cũng là do anh ta xử lý chưa ổn thỏa, cho nên anh ta phải xin lỗi Triệu Uyển Uyển, vì cô ấy là người bị hại duy nhất trong chuyện này.
Còn anh ta và Triệu Uyển Uyển, đã định sẵn là người của hai thế giới rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...