Lúc họ trở về thì trời đã tối đen, Bánh Bao Đậu đang khóc hu hu, ai dỗ thế nào cũng không chịu nín.
Bánh Bao Đậu nhìn thấy Thủy An Lạc, vội vàng nhào vào lòng cô, vừa nức nở nghẹn ngào vừa nói gì đó. Thủy An Lạc không hiểu nổi một câu, chỉ ôm con gái lên, lau nước mắt cho cô bé.
“Làm sao thế?” Thủy An Lạc không hiểu con gái nói gì, chỉ có thể hỏi lại con trai lớn.
Bánh Bao Rau bối rối quay đầu đi chỗ khác.
Tiểu Bảo Bối bất đắc dĩ thở dài, “Hôm nay Bánh Bao Đậu cứ hỏi mẹ với ba lúc nào mới về. Bánh Bao Rau nghe em ấy nói nhiều đến phát cáu lên, mới bảo là mẹ chê em lắm lời nên sẽ không về nữa đâu.”
Sau đó thì...
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con gái mình đã khóc đến khản cả giọng, thế là con bé khóc đến tận bây giờ luôn à?
“Anh đùa với con thôi, sao con lại tưởng thật?” Thủy An Lạc ngồi xuống, lấy khăn giấy tiếp tục lau nước mắt cho con gái.
“Anh... anh, hức...” Bánh Bao Đậu khóc đến mức nói không ra hơi.
“Được rồi, được rồi, mẹ biết rồi, mẹ biết rồi, anh trai không ngoan, anh trai hư lắm, không phải mẹ đã về với con rồi đây sao?” Thủy An Lạc dỗ con gái, không để con bé nói tiếp nữa.
Từ lúc em gái òa khóc, Bánh Bao Rau đã thấy sốt ruột rồi, nhưng tính cách trưởng thành sớm khiến thằng bé không thể hiện ra mặt. Đến lúc ba nhìn nhóc, nhóc lại càng bối rối hơn.
Long Man Ngân bưng hoa quả ra, bất đắc dĩ lắc đầu liên tục, “Con bé này giống hệt Thủy An Lạc hồi nhỏ, hồi đó mỗi lần dọa mẹ không về nữa là cứ khóc mãi không thôi, khóc đến khản cả tiếng mất cả giọng vẫn cứ khóc.”
Sở Ninh Dực nhướng mày, còn khóe miệng Thủy An Lạc giật giật.
Sở Ninh Dực ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc, đưa tay ra vuốt tóc cô, “Chuyện hồi nhỏ của cô ấy con có nghe ba kể một ít, nhưng chưa từng nghe mẹ kể gì.”
“Mặc Vân lúc đó thương con bé nhất, cả ông nội nó nữa. Lúc đó nó như bà tướng trong nhà luôn ấy.” Nhắc đến chuyện hồi nhỏ của con gái, Long Man Ngân vui lên trông thấy.
Chuyện xấu ngày nhỏ của Thủy An Lạc không hề ít, hơn nữa người làm mẹ lại luôn nhớ rõ những điều này.
Cho nên suốt cả buổi tối, Thủy An Lạc không dám ngẩng đầu lên. Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối tỏ vẻ rất hứng thú với chuyện hồi nhỏ của mẹ, cho nên cả hai đứa cũng ở lì trong phòng khách nghe bà ngoại kể chuyện.
Trước khi đi ngủ, An Phong Dương gọi điện thoại tới, báo rằng Cố Minh Hạo gần đây rất yên tĩnh, nhưng phía Triệu Uyển Uyển lại có chút vấn đề. Triệu Uyển Uyển bị tập kích ngay tại nhà, nếu như bảo vệ không có mặt kịp thời, chắc Triệu Uyển Uyển đã bị giết rồi.
Sở Ninh Dực ngắt cuộc gọi, nhìn Thủy An Lạc đang quỳ trên giường nhìn mình với ánh mắt sốt ruột. Anh liền ném điện thoại lên bàn, “Triệu Uyển Uyển bị tập kích tại nhà.”
“Hả?” Thủy An Lạc ngây ra, cố gắng tiêu hóa tin tức này.
Sở Ninh Dực với tay lấy laptop, khóa định vị của mình rồi mới bắt đầu tìm kiếm tin tức về Triệu Uyển Uyển.
“Triệu Uyển Uyển, Triệu Dương Dương, Triệu Phi Phi.” Thủy An Lạc ngồi bên cạnh Sở Ninh Dực, lặp lại ba cái tên này, “Sư Hạ Dương thật có duyên với những người họ Triệu có tên láy.”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía cô, Thủy An Lạc chớp chớp mắt, “Triệu Dương Dương là mẹ của con gái anh ta. Triệu Uyển Uyển là người hiện tại đang thích anh ta. Triệu Phi Phi là lính của anh ta, hay ghê.” Thủy An Lạc nói xong còn gật đầu như tự tán thành với chính mình.
Sở Ninh Dực bật cười như chế giễu, đưa tay ra vuốt tóc cô, “Ngủ đi, ngày mai không ra ngoài nữa.”
Thủy An Lạc nằm xuống, lăn lộn hai vòng, lại bật dậy ngồi bên cạnh Sở Ninh Dực, “Em vẫn cảm thấy quá trùng hợp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...