Cố Minh Hạo cầm cốc nước lên, mắt lại hướng về phía điện thoại của mình, hắn uể oải nói, “Tại sao?”
Thủy An Lạc cười, nụ cười vẻ bất đắc dĩ: “Vì anh ấy sẽ cảm thấy nơi này đang đả kích lòng tự tôn của anh ấy, là cái tự tôn của đám đàn ông các anh đấy.”
Cố Minh Hạo gật đầu tỏ ý hiểu được, “Cái này đúng là rất quan trọng.”
Trong màn đêm đen, gió lạnh thổi vào cửa sổ, tiến vào căn phòng nóng nực.
Thủy An Lạc lại nhìn điện thoại của hắn, “Hình như bận lắm à?”
“Không có gì, chỉ là tự dưng nhớ đến một tình tiết thôi, chuyện kể về một con hồ ly được người thợ săn bảo vệ, có một ngày, người thợ săn luôn bảo vệ nó lại muốn cướp mất một con chuột trong tay một người thợ săn khác, rồi lại để con hồ ly kia ở nhà.” Cố Minh Hạo vừa kể vừa nhìn Thủy An Lạc.
Tay Thủy An Lạc hơi siết lại, nhưng cô vẫn không hề biến sắc.
“Thế hả, vậy chắc là con hồ ly được người thợ săn kia bảo vệ rất tốt.” Thủy An Lạc nhàn nhạt nói, nỗi bất an trong lòng lại như một lỗ hổng bị người ta cho nổ tung, khiến cô càng lúc càng thấy bất an hơn.
Cố Minh Hạo khẽ cười, nhưng nụ cười dưới đáy mắt lại xen lẫn sự sâu thẳm khiến người ta cảm thấy khiếp sợ, “Người thợ săn kia cảm thấy mình làm rất tốt, hắn tưởng rằng hắn đi rồi sẽ không bị thợ săn khác biết được, nhưng, người thợ săn khác kia đã biết mất rồi, đã thể còn đang nghĩ cách để dụ bắt hồ ly nữa.”
Tay Thủy An Lạc khẽ run lên, nhưng cô nhanh chóng khắc chế lại được, cô hiểu ý của Cố Minh Hạo.
Hoặc có lẽ trong tình huống này, mọi người đều hiểu rõ hết trong lòng rồi, chỉ là xem ai đang diễn kịch mà thôi.
Nhưng Thủy An Lạc lại không ngờ được rằng, mục đích của hắn lại là chị Mân Hinh.
“Thế nào? Cậu cảm thấy ý tưởng này được không? Hai người thợ săn, liệu rằng ai sẽ thông minh hơn nhỉ?” Cố Minh Hạo cầm khăn giấy khẽ lau đi nước bị bắn vào tay cô.
Thủy An Lạc vội rụt mạnh tay lại, hơi rũ mắt, che đi tròng mắt tím lạnh u ám không thể che đi được của mình.
Thủy An Lạc biết, đây là ván cờ mà cả Sở Ninh Dực và Cố Minh Hạo đang đánh với ông trời, họ đều là cao thủ chơi cờ, bị kẹp giữa hai người bọn họ ắt sẽ không dễ chịu.
Nhưng giờ chỉ cần cô nhận thua, Sở Ninh Dực sẽ thua. Mọi người đều hiểu rõ, nhưng một khi một bên nhận thua, vậy thì sự thông suốt này sẽ trở thành cú va chạm bên trong sự thật, Sở Ninh Dực sẽ thua.
Thủy An Lạc lại nhắc nhở bản thân mình, giờ cô không phải là mình nữa rồi, mà cô đại diện cho Sở Ninh Dực. Cô có thể thua, nhưng Sở Ninh Dực thì không thể.
Thế nên một lát sau, Thủy An Lạc liền ngẩng lên nhìn về phía Cố Minh Hạo, bàn tay vốn đang run lên của cô cũng đã bình thường trở lại, “Truyện này cũng hay đấy, Cố Minh Hạo, anh đi lâu như vậy, chắc cũng không biết đất nước này có một truyền thống rất quan trọng đâu nhỉ, đó chính là đoàn kết.” Thủy An Lạc nói xong lại nhấp một ngụm nước, “Thế nên câu chuyện này của anh chắc sẽ không được thành phố A này chào đón đâu, vì người thợ săn kia nếu như đã quyết định muốn bảo vệ hồ ly thì nhất định sẽ bảo vệ tới cùng, hoặc có lẽ người thợ săn kia căn bản không hề rời đi, chỉ chờ người thợ săn còn lại tự chui đầu vào lưới thôi. Anh nói xem, liệu câu chuyện này có thể như vậy được không?”
Cố Minh Hạo hơi ngửa người ra sau, dựa vào ghế nhìn vào Thủy An Lạc đang mỉm cười uống nước.
“Vậy cậu cho rằng người thợ săn nào là người xấu?” Cố Minh Hạo hỏi.
Thủy An Lạc lại bảo phục vụ mang cho mình một cốc nước chanh, nhìn Cố Minh Hạo cười hồn nhiên, “Anh Sở không không cho tôi uống cái này nhiều, anh không để ý chứ?”
Đề tài này của Thủy An Lạc thật kỳ quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...